Đế Bá

Cười Nhìn Vạn Địch Diệt.


trước sau

Nghe Hổ Hoàng, Nộ Tiên nhân hoàng nói, Lý Thất Dạ cười phá lên:

- Con người ta có cái tật là bị người khác uy hiếp sẽ run tay, tay run là sẽ lỡ giết người.

Nộ Tiên nhân hoàng, Hổ Hoàng biến sắc mặt nói:

- Ngươi dám!

Hai người ném chuột sợ vỡ đồ, Bá Hạ, Hổ Nhạc nằm trong tay Lý Thất Dạ. Hổ Hoàng, Nộ Tiên nhân hoàng tấn công cũng không được, mà đứng im cũng không xong.

Lý Thất Dạ ung dung nhìn Nộ Tiên nhân hoàng, Hổ Hoàng, cười nói:

- Trong cửu thiên thập địa không có bao nhiêu chuyện khiến ta không dám làm.

Nộ Tiên nhân hoàng thề độc:

- Nếu ngươi dám giết nhi tử của ta thì chân trời góc biển, không có chỗ cho ngươi dung thân! Không diệt cửu tộc của ngươi Nộ Tiên thánh quốc thề không bỏ qua!

- Diệt cửu tộc của ta?

Lý Thất Dạ nheo mắt nói:

- Sợ quá, ta chờ.

Lý Thất Dạ dứt lời, thiên thủ vạn cánh tay khép lại, chớp mắt nghiền nát cửu giới, bóp nặn thiên địa.

Hổ Hoàng, Nộ Tiên nhân hoàng hét to một tiếng:

- Không!!!

Nhưng tất cả đã muộn.

Tiếng hét thảm vang lên:

- A!!!

Trước mắt bao người, hai thánh tôn tự mình trấn áp, Hổ Nhạc, Bá Hạ bị Lý Thất Dạ bóp nát bấy.

Thiên địa tĩnh lặng, mọi người ngây ngốc. Hai vị thánh tôn tự trấn áp, buông lời uy hiếp nhưng Lý Thất Dạ vẫn không quan tâm giết Hổ Nhạc, Bá Hạ.

Nhiều người không dám tin vào mắt mình. Lý Thất Dạ giết Hổ Nhạc, Bá Hạ? Hắn và Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc không đội trời chung, hai phe cá chết lưới rách.

Lý Thất Dạ vốn có lựa chọn an toàn rút lui nhưng bây giờ hắn giết Hổ Nhạc, Bá Hạ tương đương tìm chết. Trong khoảnh khắc này không ai tin nổi.

Thật lâu sau đám người tỉnh táo lại, một xuất thân thế hệ trước nhỏ giọng nói:

- Quá bá khí.

Đổi lại thiên tài nào có mặt tại đây đều không dám làm như Lý Thất Dạ, đây là chặn đường lui của mình, dồn mình vào đường cùng. Nếu là người khác sẽ tha cho Hổ Nhạc, Bá Hạ, tha mạng hai người. Trong thế cục hiện nay, giết Bá Hạ, Hổ Nhạc sẽ chọc Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông phát cuồng, là tìm đường chết.

Hai vị thánh tôn uy hiếp, đại thế trấn áp nhưng Lý Thất Dạ vẫn giết Bá Hạ, Hổ Nhạc nếu hắn không ngốc thì là bá khí không gì sánh bằng!

Nộ Tiên nhân hoàng cuồng rống:

- Tiểu súc sinh, bổn tọa muốn phân thây ngươi ra!

Thanh âm bi thương vang vọng thiên địa, lúc này Nộ Tiên nhân hoàng như con rồng cuồng bạo.

Nộ Tiên nhân hoàng nằm mơ cũng không ngờ Lý Thất Dạ thật sự giết Bá Hạ, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của gã. Nộ Tiên nhân hoàng cho rằng trong tình huống đầy áp lực, sẽ không ai tìm chết.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Nộ Tiên nhân hoàng như bạo long phát cuồng, nộ tiên bám xác, tay đẩy tới trước.

Tiểu Nê Thu từ đâu chui ra chửi:

- Bà nội nó, có bổn tọa ở đây, thánh tôn có là gì?

Tiểu Nê Thu mở rương vàng đất trên lưng mình ra.

Két!

Bùm!

Pháo đất bắn ra một pháo hắc ám, Nộ Tiên nhân hoàng đẩy tay thoáng chốc trúng pháo.

Hình ảnh kỳ lạ xuất hiện, vị trí Nộ Tiên nhân hoàng bị trúng pháo hiện ra một hố đen, tứ chi tách rời. Đầu mình tay chân tách ra, Nộ Tiên nhân hoàng ngơ ngác nhìn cơ thể, gã không cảm giác thân xác bị tách ra.

Trong khoảnh khắc này Nộ Tiên nhân hoàng như con rối bị lắp ráp, các khớp nối tay chân tách khỏi cơ thể.

Có người hét chói tai:

- Không thể nào! Một lúc phân thây thánh tôn.

- Không phải phân thây.

Lão giáo chủ biến sắc mặt nói:

- Thân thể Nộ Tiên nhân hoàng vẫn nối liền, không phải phân thây mà là không gian bị cắt đứt, đây là thứ nguyên liệt không trong truyền thuyết.

Xoẹt!

Hư không bị cắt chợt vặn vẹo, hố đen sụp uống.

- Không!!!

Nộ Tiên nhân hoàng cảm nhận đau đớn, gã mới nhận ra nguy hiểm. Vừa rồi Nộ Tiên nhân hoàng bị trúng một pháo trông như tứ chi tách ra nhưng gã còn cảm giác với tay chân của mình.

Khi hố đen sụp xuống, cơ thể Nộ Tiên nhân hoàng bị hủy diệt. Nộ Tiên nhân hoàng gào rống la hét, lúc này gã mới hiểu ra nhưng đã muộn.

Hổ Hoàng vừa kinh vừa giận gào thét:

- Giết!

Hổ gầm rồng ngâm, Hổ Hoàng xông hướng Lý Thất Dạ, muốn tốc chiến tốc thắng giết hắn ngay.

Hổ Hoàng chưa kịp đến giết Lý Thất Dạ thì Tiểu Nê Thu đã bắn pháo:

- Lão già, ăn một pháo của ta!

Hổ Hoàng hoa mắt, dịch chuyển vị trí. Hổ Hoàng không tiếc đốt thọ huyết, dùng tốc độ nhanh nhất đời dịch chuyển vị trí trốn pháo.

Hổ Hoàng hành động rất sáng suốt. Hư không bị pháo bắn
trúng tách rời ra, nếu Hổ Hoàng không đốt cháy thọ huyết thì cũng sẽ bị bắn trúng, kết cuộc y như Nộ Tiên nhân hoàng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tiểu Nê Thu liên tục bắn pháo, thánh tôn Hổ Hoàng chỉ có thể chạy vắt giò lên cổ, không dám đối đầu.

Cảnh tượng này làm nhiều người nhìn ngây ngốc. Một con giun to mập lưng cõng pháo đất lại có uy lực như thế, đây là thứ quái quỷ gì?

Hổ Hoàng, cổ thánh Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc gào thét:

- Giết!

Bọn họ như phát điên giết hướng Lý Thất Dạ.

Tư Không Thâu Thiên chui ra, hú dài:

- Khoan, chờ, còn ta đây!

Mọi người không thấy rõ Tư Không Thâu Thiên ra tay như thế nào, gã vung từng món báu vật như thiên nữ tán hoa.

Phi thiên chung, hoàng tuyền tán, liệt vân kiếm, viêm hỏa lò, bách hung đồ . . . các báu vật oanh giết làm trời sụp đất nứt, thiên địa sắp bị hủy.

Sư Hống hoàng chủ giật mình, vội vàng nói:

- Chúng ta nên giúp bọn họ!

Trì Tiểu Điệp ngăn nhỏ giọng nói: Lại, lắc đầu, nói:

- Đừng giành công lao với Tư Không Thâu Thiên. Như hắn đã nói, đây là lúc hắn lập công, không thì công tử đã ra tay.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tư Không Thâu Thiên một chọi một ngàn, gã vung ra vô số báu vật không có tận cùng.

Mọi người ngơ ngác nhìn, bọn họ chưa từng thấy ai có nhiều báu vật như vậy. Tư Không Thâu Thiên ném báu vật ồ ạt như vứt rác, gã một hơi ném ra mấy chục báu vật.

Các thiên tài có mặt đa số xuất thân từ đại giáo cường quốc, có người đến từ đế thống tiên môn, nhưng không mấy ai xa xỉ như Tư Không Thâu Thiên ném một đống báu vật ra. Đây là điển hình dùng báu vật đập chết người, nhiều báu vật đến nỗi một món đập chết một người.

Nhìn báu vật quay quanh người Tư Không Thâu Thiên, Trì Tiểu Đao tức giận mắng:

- Tía nó, tên trộm này có tài sản khủng quá, vậy mà lừa chút dược liệu của ta, còn thiên lý không? Thế này chẳng khác gì nhà giàu đi giành thức ăn nguội của ăn mày!

Lý Thất Dạ đứng yên không nhúc nhích, nhìn Tư Không Thâu Thiên đại chiến quần hùng.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Được rồi, lấy đòn sát thủ ra đi, còn muốn chiến tới khi nào?

Mấy ngàn vương hầu cổ thánh nhất tấn công dồn dập, Tư Không Thâu Thiên có nhiều báu vật cách mây thì chỉ một mình gã.

Tư Không Thâu Thiên hết chịu nổi:

- Bà nội nó, không chống đỡ được nữa!

Tư Không Thâu Thiên hét to:

- Ta sắp ra đòn sát thủ!

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Tư Không Thâu Thiên lấy ra các khôi lỗi, phun màu vào khôi lỗi. Các khôi lỗi đáp xuống biến thành từng chiến vương.

- Giết!

Các khôi lỗi đáp xuống có thực lực cường đại như Tư Không Thâu Thiên, mỗi khôi lỗi nhận mấy báu vật từ tay gã giết hướng mấy ngàn vương hầu cổ thánh trước mắt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện