Ong ong ong ong ong!
Đạo văn mênh mông của Băng Ngữ Hạ biến thành pháp tắc, ống khóa môn hộ
chậm rãi mở ra. Trên thời không biến đổi xuất hiện lối vào kích cỡ cánh
cửa bình thường.
Mặt Băng Ngữ Hạ trắng bệch, mở môn hộ làm nàng hao tổn nhiều huyết khí.
Băng Ngữ Hạ là cửu cung vô thượng thánh cũng không chịu nổi hao tổn như
vậy.
- Chúng ta đi.
Lý Thất Dạ vung tay áo dẫn đám người Băng Ngữ Hạ xông vào, môn hộ biến
mất. Những người khác muốn đuổi theo cũng không theo được.
Đám người Lý Thất Dạ bước chân vào môn hộ, cảm nhận sức sống vô cùng
tận. Mọi người cảm giác mình ngâm trong biển sinh mệnh, bản thân là trẻ
sơ sinh.
Đám người Trì Tiểu Điệp, Tư Không Thâu Thiên phát hiện đang đứng trên vách vực, trừ vách vực trước mắt ra không thấy thứ khác.
Khi mọi người ngước lên mới biết che trước mặt bọn họ không phải vách vực mà là thân cây khổng lồ không đo được.
Mọi người ngước lên nhìn, mở thiên nhãn ra. Trong tầm mắt trên khung
trời là từng sơn mạch khổng lồ giao nhau, mỗi sơn mạch thô to không thể
tưởng tượng, dài ức vạn dặm.
Trong khi mọi người ngây ngẩn, Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đó là nhánh cây.
Đứng dưới Thế Giới Thụ, Lý Thất Dạ cảm giác như đang mơ. Thế Giới Thụ
từng xuất hiện ở thời đại kia nhưng Lý Thất Dạ đi vội vàng, không thể
leo lên một lần, bỏ lỡ thời cơ siêu tốt.
Thế Giới Thụ, bây giờ đám người Trì Tiểu Điệp, Băng Ngữ Hạ đã hiểu tại
sao gọi là Thế Giới Thụ. Trên đời này không có cái gì to hơn cây này,
khổng lồ đến mức không đo được.
Cái cây này chống đỡ thế giới, hoặc nên nói là chống đỡ ba ngàn đại thế
giới. Cây này cao không thể tưởng tượng, dù cửu thiên còn thì cây cao
hơn cả cửu thiên. Cây khổng lồ, không thể đo thân cây. Ánhnh cây lớn
vượt mức tưởng tượng, một nhánh cây tự thành một phương thiên địa, một
cá lây là một đại lục.
Khiến người rung động là ánhnh cây nâng tinh thần, dựng dục vạn vật.
Từng mảnh lá cây hình thành một quốc, một giới. Giữa các nhánh cây có
ngân hà quấn quanh, trời trăng ra vào giữa các tán lá.
Lần đầu tiên thấy Thế Giới Thụ, Băng Ngữ Hạ, Trì Tiểu Điệp, Lý Sương
Nhan, Trần Bảo Kiều đều rung động thật lâu không nói nên lời.
Tư Không Thâu Thiên từng gặp nhiều việc lạ thẫn thờ nhỏ giọng nói:
- Phải bay bao lâu mới lên trên được?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi thử liền biết.
Tư Không Thâu Thiên hít sâu, hét to biến thành cầu vồng vọt lên cao, tốc độ siêu nhanh.
Nhìn thân pháp của Tư Không Thâu Thiên, Nam Hoài Nhân chấn động khen:
- Lợi hại!
Khi Tư Không Thâu Thiên phóng lên cao, quanh người vang tiếng nổ. Tốc độ như Tư Không Thâu Thiên có thể một giây ra vạn dặm, lúc này gã bay chậm đi rất nhiều, vì gã cảm nhận lực lượng không chịu nổi từ phía trên trấn áp xuống. Tư Không Thâu Thiên cảm giác như hai vai gánh ngàn vạn núi
thần.
So với Thế Giới Thụ cao không thể với tới, tốc độ bay của Tư Không Thâu
Thiên chậm hơn ốc sên, không biết năm nào tháng nào mới lên được nhánh
cây gần nhất.
Tư Không Thâu Thiên chịu thua đáp xuống, líu lưỡi nói:
- Dù bay lên một ngàn năm cũng không tới được.
- Bay đến cao nhất? Đại hiền đến đây cũng không làm nổi.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:
- Cái này cần có báu vật hỗ trợ, muốn đơn thuần dựa vào lực lượng thì
phải cỡ đại hiền mới có tư cách chịu đựng lực lượng trấn áp bay lên, còn bay cao bao nhiêu thì khó nói.
Nam Hoài Nhân thèm thuồng hỏi:
- Kỳ ngộ ở đâu?
Lý Thất Dạ nói:
- Một nhánh một lá đó là kỳ ngộ. Kỳ ngộ bao nhiêu liên quan đến ngươi
bay được cao cỡ nào. Càng bay cao không chừng kỳ ngộ càng lớn, tất nhiên điều này không nhất định, muốn có được kỳ ngộ càng tốt thì phải có đôi
mắt sắc bén, có đầy đủ vận may. Nếu ngươi có đôi mắt sắc bén bọn đúng
chỗ, dù không bay đủ cao thì vẫn đi thông mảnh đất huyền diệu, được kỳ
ngộ lớn.
Diệp Sơ Vân trang nhã đoan trang rung động thì thào:
- Một nhánh một lá đó là kỳ ngộ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Một nhánh một lá là một thiên địa, một bí cảnh. Mỗi nơi đều có kỳ ngộ, chỉ xem bản thân mình có tìm được kỳ ngộ kia không.
Tiểu Nê Thu hiếm khí yên lặng lúc này hưng phấn, kiêu ngạo nói:
- Ha ha ha ha ha
ha! Chắc chắn ta sẽ tìm được kỳ ngộ lớn nhất! Hạo Hải
tiên đế tính cái gì? Kỳ ngộ của ta sẽ vượt hắn xa thật xa.
Ong ong ong ong ong!
Mai Tố Dao đi vào, nàng dựa vào báu vật gì để vào Thế Giới Thụ thì không biết.
Chốc lát sau Thần nhân Cơ Không Vô Địch cũng vào, gã là truyền nhân Lăng Không sơn, không thiếu báu vật. Cơ Không Vô Địch có nhiều báu vật,
trong số đó thể nào cũng có báu vật mở được môn hộ.
Khi Mai Tố Dao, Cơ Không Vô Địch nhìn lên khung trời, bị cảnh tượng rung động.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch hành động trước:
- Lên!
Chớp mắt Cơ Không Vô Địch bay lên trời, biến mất trong lá cây to cỡ lục địa.
Tư Không Thâu Thiên chảy nước miếng nhìn:
- Tiểu tử này có nhiều báu vật, ra tay là biết ngay không tầm thường.
Tư Không Thâu Thiên định trộm đồ của Cơ Không Vô Địch.
Mai Tố Dao tuyệt trần vô song mỉm cười nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Lý huynh, chúng ta đi chung không?
Mai Tố Dao là tiên nữ không dính bụi trần, làm người ta điên đảo thần hồn.
Lý Thất Dạ nghe Mai Tố Dao nêu yêu cầu, hắn nhìn nàng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đạo khác biệt, không chung đường. Tiểu muội, đừng dụ dỗ ta, về mưu mô
thì nàng còn non. Chút thủ đoạn của nàng đừng dùng trên người ta, nếu
chọc giận ta thì ta sẽ lột sạch đồ khiêng nàng về!
Đám người Trì Tiểu Điệp câm nín, tất cả nữ nhân mặt đỏ rực. Đây là Tiên nữ Mai Tố Dao, ai dám nói kiểu đó với nàng?
- Đồng ý, tiểu quỷ, ta thích làm chuyện như vậy nhất.
Băng Ngữ Hạ cười nói:
- Tiên nữ đương thời bị lột đồ, thú vị đây.
Băng Ngữ Hạ làm bộ dạng thèm nhễu nước miếng, người không biết còn tưởng nàng là kẻ háo sắc.
Bốp!
Lý Thất Dạ vỗ mông Băng Ngữ Hạ, thản nhiên nói:
- Nàng là giả nam, chuyện này không có phần của nàng.
Băng Ngữ Hạ tức giận nhảy cẫng lên, trừng Lý Thất Dạ:
- Ngươi . . .!!!
Lý Thất Dạ nhàn nhã nhìn Lý Thất Dạ, hờ hững thản nhiên.
Thái độ của Lý Thất Dạ làm người nhìn chấn động. Mai Tố Dao lợi hại biết mấy, người Trường Hà tông nhập thế, tồn tại đỉnh cao nhất thế hệ trẻ
đương thời. Đừng nói thế hệ trẻ, dù là cường giả đại giáo cường quốc
cũng phải e ngại Mai Tố Dao ba phần.
Lý Thất Dạ thì thản nhiên đùa giỡn như thể đây là chuyện rất bình thường.
Tiên nữ Mai Tố Dao không tức giận, phong thái khuynh thành, không ăn khói lửa nhân gian.
Mai Tố Dao nói:
- Nếu Lý huynh đã không muốn thì Tố Dao cũng không miễn cưỡng.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chúng ta đi.
Lý Thất Dạ triệu ra tứ chiến đồng xa chở đám người Lý Sương Nhan, Trần
Bảo Kiều bay lên. Tứ chiến đồng xa nghiền nát hư không, tốc độ không thể tưởng tượng bay nhanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bốn ngựa đồng kéo đồng xa chạy nhanh kêu ầm ầm. Thế Giới Thụ to lớn
không ai tưởng tượng nổi, khi chạy nhanh trên thân cây thì như mảnh đất
bao la vô tận. Mối lớp vỏ cây già nứt ra như một khối đại lục. Khi tứ
chiến đồng xa chạy nhanh tựa một hạt bụi nhỏ bé không đáng kể.