Đế Bá

Vực Thần Phục Hồi.


trước sau

Bành lão đạo sĩ không dám chậm trễ, lão lấy một bát bảo ra. Lý Thất Dạ đổ nước thuốc đã điều chế vào trong bát, cẩn thận cầm họp máu lấy ra một mảnh lá cây non Thế Giới Thụ.

Khi Lý Thất Dạ lấy lá cây non Thế Giới Thụ ra, sức sống dồi dào vô tận làm người rung động, tràn đầy hơi thở khiến người như trẻ hơn ngàn tuổi. Hít một hơi mùi lá cây non tươi mái làm người ta cảm giác phản lão hoàn đồng, trở nên trẻ tuổi.

Bành lão đạo sĩ nhìn lá cây non, rung động nói:

- Lá cây non Thế Giới Thụ, truyền thuyết Thế Giới Thụ xuất hiện một lần, chỉ sinh ra ba mảnh lá cây non, độc nhất vô nhị, vô gia.

Lý Thất Dạ cẩn thận bỏ mảnh lá cây non vào bát nước thuốc, lấy ra một bảo bình nhỏ một giọt tinh thần vạn vật thủy.

Trước kia Lý Thất Dạ dùng giấy tiên lệnh làm cái cốc đựng tinh thần vạn vật thủy, sau đó hắn đến Chiến Thần điện được một bảo bình có thể đựng tinh thần vạn vật thủy, thế là hắn rót tinh thần vạn vật thủy bào bảo bình.

Bành lão đạo sĩ nhìn thấy một giọt tinh thần vạn vật thủy, hít sâu, nói:

- Tinh thần vạn vật thủy!

Đây là thứ làm tiên đế phải động lòng, trên đời khó thấy một giọt. Bành lão đạo sĩ rất muốn nhìn xem Lý Thất Dạ có bao nhiêu tinh thần vạn vật thủy, tiếc rằng hắn đã cất đi.

Khi tinh thần vạn vật thủy nhỏ vào lá cây non Thế Giới Thụ, Tô Ung Hoàng bắt đầu hòa tan. Chốc lát sau lá cây non Thế Giới Thụ chậm rãi hòa tan vào nước thuốc.

Rào rào!

Lý Thất Dạ nâng bát bảo tựa suối phun bắn tiên lộ lên cao.

Rào rào! Rào rào!Rào rào!

Bát bảo phun ra nước thuốc tưới cây tùng Vực Thần.

Cây tùng cháy đen phát ra từng tiếng đạo ngân. Ánhnh cây đen rũ xuống từng trật tự thần liên, mênh mang bao la như thác nước nhỏ. Các trật tự thần liên thi nhau rũ xuống hút nước thuốc.

Các trật tự thần liên thi nhau rũ xuống hút nước thuốc, vỏ ngoài khét đen rơi ra như rắn lột da, chậm rãi có thay đổi.

Cây tùng hút càng nhiều nước thuốc, biến đổi càng nhiều hơn. Mảng vỏ đen toàn thân cây tùng rơi xuống hết, lá thông mọc ra, nhánh già lại phát ra sức sống.

Tất cả nước thuốc bị Vực Thần hấp thu, một gốc cây tùng xanh biếc hiện ra trước mắt Lý Thất Dạ, Bành lão đạo sĩ. Không ai ngờ cây tùng già nua này chính là Vực Thần vô địch thiên hạ.

Bùm!

Vang tiếng nổ, cây tùng bắn lên từng ánh sáng xanh vô cùng tận. Ánh sáng xanh tràn ngập sức sống như biển cả sự sống, biển ánh sáng xanh bao phủ nguyên Thiên Đạo Viện.

Ánh sáng xanh bắn lên cao, nhiều người bị rung động. Người trong Thiên Đạo Viện chìm trong ánh sáng xanh, cảm giác như ở trong đại dương bao la, bọn họ là một giọt nước biển nhỏ nhoi.

Bên ngoài Thiên Đạo Viện, trong thiên địa Đông Bách Thành mênh mông, nhiều người cảm nhận được sức sống vô tận.

Dưới lòng đất nhiều đại giáo cường quốc, bao nhiêu cặp mắt chợt mở ra. Một số lão bất tử phong ấn vùi dưới lòng đất chợt bừng tỉnh, ngồi dậy.

Trong phút chốc người cường đại cỡ nào đều cảm nhận sức sống vô cùng tận, nguồn phát ra từ Thiên Đạo Viện đủ để nhấn chìm toàn Đông Bách Thành.

- Vực Thần!!!

Nhiều người Đông Bách Thành rung động, hoảng sợ. Tồn tại cường đại đến mấy đều biến sắc mặt.

Vực Thần vô địch không phải một câu lời nói suông. Vực Thần và Họa Thần của Tẩy Nhan cổ phái được gọi là hai đại thần nhân hoàng giới. Không cần ai phong, Vực Thần và Họa Thần là chân thần, hãnh diện nhận.

Cảm nhận sức sống vô tận, lão bất tử chôn dưới lòng đất biểu tình hoảng hốt nhỏ giọng nói:

- Đây là đổi lấy sự sống mới?

Nếu Vực Thần đổi lại cuộc sống mới thì trên đời này còn ai lay động được Thiên Đạo Viện? Dù tiên đế có đến cũng không thành công, truyền thuyết Thiên Đạo Viện có Vực Thần thì trên đời không ai dao động được.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên Đạo Viện xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, thiên địa nứt toác dần khép lại. Sông gãy lại chảy uỗi, núi sụp đổ lại nhô lên.

Giống như thay trời đổi đất hoặc tái tạo thiên địa. Lực lượng vô địch làm người ta hoảng sợ, cường giả nào thấy cảnh tượng này hai chân mềm nhũn như bún.

Đối với đại nhân vật thì đánh nát núi sông không khó, nhưng thay trời đổi đất hoặc tái tạo thiên địa thì là thánh hoàng, chân thần, tiên đế trong truyền
thuyết mới làm được.

Nơi Vực Thần cư ngụ thay hình đổi dạng. Đất đai khét đen ngàn dặm giờ núi sông tạo dựng lại, sông chảy, đất mọc ra cây cối.

Lý Thất Dạ nhìn cảnh tượng đó, cảm thán rằng:

- Đây không chỉ vì Vực Thần cường đại, cũng nhờ tổ mạch dưới lòng đất vô song. Tổ mạch này có được uẩn thần dựng thiên thiên địa tinh khí, ai không muốn có tổ mạch như vậy?

Tiên đế tự mình ra tay, Vực Thần có thể bảo vệ Thiên Đạo Viện, đây không phải nói xạo. Trừ Vực Thần vô địch ra cũng vì thiên địa tổ mạch thần kỳ.

Vực Thần cắm rễ trên thiên địa tổ mạch, chỉ cần bản thể của nó không rời khỏi Thiên Đạo Viện, dù tiên đế tự mình ra tay chưa chắc tiêu diệt được Thiên Đạo Viện.

Bởi vậy từ vạn cổ đến bây giờ từng có nhiều người thèm thuồng thiên địa tổ mạch dưới lòng Thiên Đạo Viện. Thiên địa tổ mạch tụ tập quá nhiều thiên địa tinh khí trong nhân hoàng giới, ai lập phía trên này sẽ cho hậu đại hưởng dụng muôn đời.

Lý Thất Dạ nhìn công việc kết thúc viên mãn, nói với Bành lão đạo sĩ:

- Được rồi, chúng ta đi, để Vực Thần nghỉ ngơi.

Bành lão đạo sĩ xoa tay, cười tủm tỉm nói:

- Cái kia . . . Hì hì, cũng nên trả Nghiệp Hỏa Tiễn lại cho Thiên Đạo Viện đi?

Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, thản nhiên nói:

- Như thế nào? Có gì ghê gớm? Có thể nói lần này các người lời to. Vực Thần hấp thu nhiều sức sống Thế Giới Thụ, cá nhân Vực Thần ăn không hết, sẽ phản hồi về tổ mạch Thiên Đạo Viện. Vực Thần được cứu càng khỏi nói.

Bành lão đạo sĩ xoa tay:

- Ha ha, cái . . . Này . . . Thì Thiên Đạo Viện chúng ta vô cùng cảm kích Lý công tử.

Bành lão đạo sĩ rát khó xử cười nói:

- Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, Lý công tử thấy có đúng không? Lão đạo sĩ đã vỗ ngực bảo đảm với các vị sư huynh đệ . . .

Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng của Bành lão đạo sĩ, bật cười ném trả hộp báu chứa Nghiệp Hỏa Tiễn cho Bành lão đạo sĩ.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Lấy đi đi, đùa với ngươi thôi. Nếu ta tham báu vật của Thiên Đạo Viện cũng sẽ không lọt mắt Nghiệp Hỏa Tiễn.

- Đối với ta, muốn chiếm báu vật Thiên Đạo Viện thì phải cỡ Hồng Hoang lô, hay như thứ trong Đế Thế viện, tùy tay thu mới gọi là chiếm đoạt. Một Nghiệp Hỏa Tiễn bình thường không đáng cho ta chơi xấu, làm ta mất hết phẩm cách.

Lý Thất Dạ sờ cằm ra vẻ đăm chiêu.

Bành lão đạo sĩ cơ mặt cứng ngắc, cười gượng nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Lý công tử nói đùa vui quá. Thiên Đạo Viện ta nhà nhỏ miếu nhỏ, sao lọt vào pháp nhãn của Lý công tử được.

Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, bình tĩnh nói:

- Chưa chắc, không chừng có ngày Hư Không Môn lại mở, ta mượn vài món vũ khí bí mật của Thiên Đạo Viện để dùng.

Da đầu đại điện tê dại, tuy Thiên Đạo Viện cường đại thật nhưng Lý Thất Dạ cho lão cảm giác rất kỳ dị, có vẻ Thiên Đạo Viện không trấn áp hắn nổi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện