Đế Bá

Chuẩn Bị Lên Đường. (2)


trước sau

- Thiên cổ thi địa!

Sư Hống thánh hoàng bị chấn động đến khó có thể nói ra lời, thật lâu sau hắn phục hồi lại tinh thần, không khỏi hít vào một hơi thật sâu, động dung nói:

- Tổ tiên chúng ta thật sự là ở Thiên cổ thi địa! Ta cũng từng thử qua, đáng tiếc lại không thể tiến vào!

Sự tình liên quan đến tổ tiên bọn hắn mai táng ở Thiên cổ thi địa, Sư Hống thánh hoàng cũng đã được nghe qua, Tiên thể thuật của bản gia bọn họ sau khi thất truyền, Sư Hống thánh hoàng cũng từng muốn đi Thiên cổ thi địa tìm tổ tiên của bọn hắn, đáng tiếc Thiên cổ thi địa là địa phương nào, coi như là Thánh Hoàng cũng khó xâm nhập vào, chớ nói chi địa phương mai táng tổ tiên bọn họ là chỗ long mạch trong truyền thuyết.

Cho nên Sư Hống thánh hoàng mặc dù là dò xét qua nhưng mà không thể thành công, cuối cùng hắn không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, đem ánh mắt chuyển hướng Thiên Đạo viện.

Thật vất vả Sư Hống thánh hoàng mới phục hồi lại tinh thần, bái một cái thật sâu với Lý Thất Dạ, nói:

- Đại ân đại đức của ông tử đối với Sư Hống môn ta khó nói nên lời, chỉ cần sau này công tử có chỗ muốn dùng tới Sư Hống môn chúng ta, chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, Sư Hống chúng ta bất chấp gian nguy đều không chối từ!

Trong lòng Sư Hống thánh hoàng kích động không nói nên lời, Tiên thể thuật, đây nhưng là đồ vật mà Đế thống tiên môn đều thèm thuồng, Lý Thất Dạ nhưng nhẹ nhàng mà đưa cho hắn!

Đối với hắn mà nói, Tiên thể thuật này quá trọng yếu, hắn thiếu chính là Tiên thể thuật đầy đủ của tổ tiên bọn hắn, Lý Thất Dạ hôm nay trả lại Tiên thể thuật, đối với hắn mà nói quả thực chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Phải biết rằng Sư Hống thánh hoàng nhưng là trời sinh thánh thể, tư chất của hắn rất cao, điều kiện bản thân cũng rất tốt, hắn phí thời gian cả đời cuối cùng mới miễn cưỡng tiên thể tiểu thành, cái này còn nhờ vào sự trợ giúp của chư vị viện trưởng Thiên Đạo viện, ở Thiên Đạo viện tìm về được một bộ Tiên thể thuật của tổ tiên bọn hắn.

Hôm nay Lý Thất Dạ trả lại Tiên thể thuật của tổ tiên bọn hắn, bất luận là đối với Sư Hống thánh hoàng hay là đối với Sư Hống môn đều có ý nghĩa trọng đại.

Đối với sự thần phục của Sư Hống thánh hoàng, Lý Thất Dạ cười cười, không nói thêm cái gì, liền mang theo Lý Sương Nhan các nàng rời đi.

Ở trước khi Lý Thất Dạ rời đi, Sư Hống thánh hoàng dặn dò riêng với Trì Tiểu Điệp, ở trong mắt hắn, cháu gái mình đi theo Lý Thất Dạ, tương lai tiền đồ vô lượng, cho nên hắn cũng hi vọng Trì Tiểu Điệp một mực có thể đi theo Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ một đường trở về Thiên Đạo viện, đỉnh thế viện cũng tốt, thánh thế viện cũng được, bất luận là những thiên tài đệ tử kia nhìn thấy Lý Thất Dạ đều biến sắc, đặc biệt là những học sinh kia từng là kẻ địch với Lý Thất Dạ càng là xa xa thấy Lý Thất Dạ đều đi vòng qua.

Lý Thất Dạ xuất thủ liền tiêu diệt Hổ Khiếu tông, hiện tại chút ít học sinh của đại giáo cương quốc kia ở bên trong Thiên Đạo viện làm sao còn dám chọc vào hung nhân trước mắt này? Ngay cả Hổ Khiếu tông cường đại như vậy cũng có thể bị diệt, bọn họ nếu như lại đi làm địch với Lý Thất Dạ, đây chẳng phải là tự tìm đường chết rồi!

Về phần học sinh của Đại thế viện, nghe được Lý Thất Dạ trở lại liền là hưng phấn vô cùng, lấy nghi thức vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh Lý Thất Dạ trở lại, không ít học muội học tỷ lại càng nhiệt tình vạn phần, điều này làm cho Lý Thất Dạ chịu không nổi, đem những việc vặt như vậy ném cho Trì Tiểu Điệp, liền lười lại đi ló mặt ra.

Mặc dù nói lần này Lý Thất Dạ là trở lại Thiên Đạo viện, nhưng mà Lý Thất Dạ lại không có ý định tiếp tục ở lại đây, hắn tính toán lên đường đi U Thánh giới!

Sau khi cùng Vực thần ước hẹn thời gian, Lý Thất Dạ liền chuẩn bị rời đi, ở trước khi rời
đi, Lý Thất Dạ nói với hai người Trần Bảo Kiều cùng Lý Sương Nhan:

- Các ngươi trước về t đi, đợi sau khi ta xong chuyện ở U Thánh giới lại trở về.

- Chúng ta theo ngươi đi U Thánh giới thì như thế nào?

Trần Bảo Kiều không dám mở miệng yêu cầu, Lý Sương Nhan cũng là muốn đi cùng.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

- Nếu như là bình thời ta khẳng định mang các ngươi đi cùng, bất quá hiện tại không được, hiện tại giới đạo cấu tiếp cửu giới đã hủy, giới bích khó phá, tuy Vực thần có thực lực mở ra giới bích, đem chúng ta đi qua, nhưng mà vẫn là rất nguy hiểm, nhiều người liền khiến cho Vực thần nhiều thêm một phần gánh nặng, càng trọng yếu hơn là điểm dừng chân của ta có chút phiền phức, các ngươi đi theo ta chỉ sợ là càng khó khăn, lần sau đi, lần sau có cơ hội ta khẳng định mang các ngươi đi các giới một chút.

Đối với những người khác, đối với Lý Sương Nhan, đối với Trần Bảo Kiều, Lý Thất Dạ có thể nói là đủ sủng ái, cũng đủ coi trọng rồi.

Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều cũng đích xác là muốn đi U Thánh giới xem xét thế sự một chút, nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy cũng chỉ đành bỏ đi ý niệm trong đầu, dù sao đối với các nàng mà nói không có gì quan trọng hơn so với an toàn của Lý Thất Dạ rồi.

Cuối cùng Lý Thất Dạ đem Huyền Thổ Quy Côn cùng Đế Tử Chuy lấy ra, để cho Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều mang về Tẩy Nhan cổ phái, phân phó nói:

- Vật này không cần dùng liền tận lực đừng dùng, không tới vạn bất đắc dĩ ngàn vạn lần đừng lấy ra dùng, tạm thời liền để cho bọn họ trở thành bảo vật ẩn giấu của tông môn đi.

Tiên đế bảo khí đương nhiên là khiến người ta động tâm, đồ vật cường đại như vậy bất kỳ một môn phái nào đều muốn có, bất quá Tiên đế bảo khí của hắn nhưng là đoạt tới, khẳng định làm cho người ta đỏ mắt, cho nên Lý Thất Dạ cũng không hi vọng Tẩy Nhan cổ phái dễ dàng vận dụng Tiên đế bảo khí như vậy, không tới vạn bất đắc dĩ sẽ không lấy ra bảo vật áp đáy hòm như vậy.

Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều vì đó mà động dung, Trần Bảo Kiều nói:

- Vậy còn ngươi?

Đối với bất luận kẻ nào mà nói, bên cạnh có thêm một hai kiện Tiên đế bảo khí hộ thân, đó là so sánh với cái gì đều ổn thỏa hơn.

Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười nói:

- Bảo vật của công tử gia các ngươi rất nhiều, vẻn vẹn là Tiên đế bảo khí mà thôi, lại tính là cái gì, lần sau có cơ hội lại đoạt hai năm kiện Tiên đế chân khí.

Lời này để cho Trần Bảo Kiều không khỏi mở miệng cười một tiếng, Lý Sương Nhan cũng không khỏi mỉm cười, đối với người khác mà nói đế binh là có thể ngộ nhưng không thể cầu, mà đối với công tử các nàng mà nói tựa hồ là đồ vật dễ dàng có được.

Ở trước lúc muốn lên đường đi U Thánh giới, Lý Thất Dạ đme Tiên Huyết Mâu trả lại cho Tử Thúy Ngưng, Tử Thúy Ngưng thu hồi Tiên Huyết Mâu, nói:

- Ta cũng phải về Trấn Thiên Hải Thành rồi, ngươi có chuyện gì muốn giao phó không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện