Lý Thất Dạ nở nụ cươi, đem
mấy cái địa phương nói cho hắn nghe. Sau khi nghe được lời của Lý Thất
Dạ, Bành lão đạo sĩ mãnh liệt nuốt xuống mấy ngụm nước miếng, tựa như mỹ vị đang ở trước mắt, sau đó chạy mất nhanh như tia chớp, lớn tiếng nói:
- Ta cùng với mấy vị sư đệ thương lượng!
Nhìn bóng lưng đi xa của Bành lão đạo sĩ, hắn cũng không khỏi nở nụ
cười, Tẩy Nhan cổ phái nếu có cường giả như Bành lão đạo sĩ làm khách
khanh, đó là lực lượng càng mạnh!
Lúc đang chuẩn bị đi U Thánh giới, Lý Thất Dạ nói với Trì Tiểu Điệp:
- Trở về Sư Hống môn đi, đương nhiên, nếu như ngươi muốn lưu lại Thiên
Đạo viện cũng là cần lưu lại một hai năm, lại lâu dài hơn thì không cần
thiết rồi.
Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ, trong lòng đủ loại tư vị, thiên ngôn vạn
ngữ không biết nói ra như thế nào, muốn nói lại thôi, cuối cùng không
khỏi thần thái buồn bã.
- Ngốc cô nương!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, nói:
- Sau này ta chung quy có một ngày sẽ đi Đông Bách thành xem một chút,
dĩ nhiên Tẩy Nhan cổ phái cũng là tùy thời hoan nghênh ngươi đến làm
khách.
Thật vất vả, nghe được lời nói như vậy, Trì Tiểu Điệp mới giãn khuôn mặt ra mà cười, cuối cùng nàng cái gì cũng không nói.
Ngày khởi hành đã đến, Lý Thất Dạ mọi sự đều chuẩn bị xong, liền đi tới
chỗ của Vực thần, Lý Sương Nhan các nàng tiễn đưa, Bành lão đạo sĩ cũng
đến đây tiễn đưa Lý Thất Dạ.
Lúc đi ngang qua Tú phong, Lý Thất Dạ không khỏi xa xa mà nhìn Tú phong, thấy Lý Thất Dạ trông về phía Tú phong xa xa, Bành lão đạo sĩ không
khỏi thấp giọng nói:
- Có muốn nói lời từ biệt với tổ sư hay không?
Lý Thất Dạ xa xa mà nhìn Tú phong một lúc lâu, lắc đầu nói:
- Không cần, cuối cùng sẽ có thời điểm gặp lại!
Nói xong liền thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi!
Ở chỗ sâu nhất Thiên Đạo viện, cổ tùng như cầu long, Lý Sương Nhan các
nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vực thần. Khi nhìn thấy Vực thần
cũng chỉ là một gốc cổ tùng, đều không khỏi vì đó mà động dung. Một cái
tồn tại vô địch, đây chỉ là một gốc cây tùng, điều này làm cho người ta
vô cùng khó tin.
- Đã chuẩn bị xong chưa?
Thanh âm già nua của Vực thần vang lên.
Lý Thất Dạ hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Chuẩn bị xong rồi, liền đưa ta đến chỗ kia đi!
- Ta muốn dò xét qua giới bích, địa phương ngươi đã nói, ta là không dám đảm bảo có thể đưa ngươi đến, nhưng bất kể có thể xuất hiện thời không
loạn lưu hay không cũng có thể đưa ngươi vào U Thánh giới.
Vực thần nói.
Lý Thất Dạ trịnh trọng gật gật đầu, nói:
- Cái này không thành vấn đề, thật sự đi đến chỗ khác, ta còn sẽ có những phương pháp khác đi vào.
- Bắt đầu đi!
Vực thần cũng không nói thêm gì nữa, một cành tùng chậm rãi duỗi ra
ngoài, cành tùng này cũng chỉ lớn nhỏ như ngón tay cái, nhưng mà vỏ cây
giống như long lân, thoạt nhìn là cứng rắn vô cùng, quả thực giống như
một kiện thần mâu.
Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan bọn họ phất tay từ biệt, cuối cùng nhảy lên cành tùng, trầm giọng nói:
- Đưa ta lên đi!
- Đi!
Vực thần khẽ quát một tiếng, cành tùng nâng Lý Thất Dạ, trong một sát na biến mất ở trong bầu trời, một cành tùng từ chỗ sâu nhất Thiên Đạo viện một mực kéo dài đến chỗ sâu thiên khung.
Lý Thất Dạ đứng ở trên cành tùng, cành tùng lấy tốc độ tuyệt luân vô
cùng trong nháy mắt xông vào thiên ngoại, hướng một chỗ nào đó của thiên ngoại phóng đi, tốc độ cực nhanh, thậm chí là có thể đuổi đến tốc độ mở ra vực môn truyền tống tới một cái địa phương khác.
Vực thần lấy một cành cây đem Lý Thất Dạ đưa ra thiên ngoại, ở dưới
nhanh như điện chớp như cũ có thể cảm nhận được hư không ở phía sau lùi
lại, vô số ngôi sao đang lùi về phía sau, trong nháy mắt đem Lý Thất Dạ
đưa vào chỗ sâu thiên ngoại.
- U Thánh giới, nhưng là có đại hung chi địa, ở một đời này nói không chừng đồ vật quỷ quái kia xuất thế.
Ở thời điểm đem Lý
Thất Dạ mang đến một chỗ nào đó, thanh âm của Vực thần vang lên ở bên tai Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
- Nói đến đại hung, cửu giới chi địa, địa phương nào mà không có đại
hung? Đều là đồ di cổ rồi, Nhân Hoàng giới cũng đồng dạng là đại hung
chi địa, chỉ bất cũng cũng là ngủ đông mà thôi.
- Nói cũng đúng!
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Vực thần cũng không khỏi cảm khái nói.
- Về phần thứ thứu quỷ quái kia ở U Thánh giới thì sao chứ!
Lý Thất Dạ không khỏi híp mắt nói:
- Ta còn thật sự hi vọng trong một đời này thứ quỷ quái kia có thể từ
địa phương quỷ quái đó leo ra. Hắc, thứ quỷ quái kia trốn được quá lâu,
một chút bí ẩn của U Thánh giới cho tới nay đều có quan hệ với hắn, chỉ
cần thứ quỷ quái kia leo ra, có chút bí ẩn nhất định là có thể lấy được
đáp án.
Đối với lwofi này của Lý Thất Dạ, Vực thần không nói gì, trong chuyện
này liên quan đến thiên đại bí mật, thậm chí là liên quan đến thiên cơ
theo lời thế nhân!
Ở trong nháy mắt, rốt cuộc Vực thần đem Lý Thất Dạ đưa đến một chỗ của
thiên ngoại, nếu như người chưa tới chỗ này nhìn thấy cảnh tượng trước
mắt nhất định sẽ bị khiếp sợ.
Ở chỗ sâu tinh không này, ở trong hư không vô tận này thậm chí có cổ
thành cao ngất, chỉ bất quá nơi này đã không còn người ở, ở bên trong cổ thành này không có bất kỳ nhân ảnh nào, tựa hồ hoang phế đã lâu.
- Tinh không chi môn nha, đi thông các giới địa, chẳng bao lâu sau nơi
này sẽ phồn hoa vô cùng, chỗ trọng yếu của các đại truyền thừa cùng
chung sống.
Nhìn thấy cổ thành bị hoang phế ở trước mắt, Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái nói.
- Năm đó Hắc Long Vương cùng Đạp Không đánh một trận, cũng không dám ở
lại cửu giới, cuối cùng là tiến vào chiến trường thời đại thần thaoij,
vẫn là đánh cho thiên băng địa liệt.
Vực thần nói:
- Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh, cuối cùng là đánh nát thông đạo của cửu giới, giới bích phong bế, từ một ngày đó cửu giới liền ngăn cách
nhau, thiên hạ tu sĩ lại cũng không cách nào từ giới này đi thông một
giới khác, coi như là hạng người mở bảng phong thần cũng không dám dễ
dàng làm, vô cùng cẩn thận.
Ở ba vạn năm trước, cửu giới nhưng liên lạc tới lui, chỉ cần ngươi có
đầy đủ tinh bích hoặc là đủ cường đại đều có thể đi thông các nơi cửu
giới. Ở mỗi một giới đều có tinh không chi môn đi thông các giới khác.
Cho dù ngươi không cách nào mở ra thông đạo đi cửu giới, chỉ cần ngươi
có đủ tinh bích cũng có thể để cho thiên hạ cùng nhau mở ra tinh không
chi môn cho ngươi.
Đáng tiếc năm đó Hắc Long Vương cùng Đạp Không tiên đế đánh một trận,
đánh đến thiên băng địa liệt, thông đạo cửu giới bị hủy, giới bích khóa
lại, từ đó về sau cửu giới chặt đứt lui tới.
Trên thực tế, ở trong ba vạn năm qua cũng từng có không ít người thử qua lần nữa mở ra thông đạo đi thông các giới, đáng tiếc giới bích bị khóa, mở ra thông đạo đi thông các giới còn khó hơn lên trời.