Dân chúng Phong Đô thành không khác với bên ngoài nhưng chúng không có sự sống, chỉ là chấ niệm không thể tan biến.
Dân chúng Phong Đô thành không biết mình đã chết, chúng cho rằng mình còn sống, sống không khác gì người bên ngoài.
Trong Phong Đô thành dù là ban ngày hay ban đêm đều cực kỳ náo nhiệt. Ba ngày người bán hàng đi nhanh trên đường, la hét trả giá. Buổi tối khắp
nơi đèn đuốc sáng trưng, bóng người đông đúc. Đây là phàm trần, chỗ nào
giống quỷ thành?
Nhưng nếu ngươi biết những kẻ buôn bán kêu khách, tu sĩ truyền thừa đạo
thống, trẻ sơ sinh bi bô tập nói không phải người sống, tất cả do người
chết biến thành chấp niệm thì ngươi sẽ sợ gần chết.
Không ai biết tại sao Phong Đô thành có nhiều chấp niệm sinh sống như
người sống, không ai biết tại sao người nơi này chết đi để lại chấp niệm đậm đặc khó tan như thế.
Tóm lại Phong Đô thành là bí ẩn, đây là nơi người chết ở. Có người khi
sấm chết chọn chết ở Phong Đô thành, vì đây là một cách sống khác. Đương nhiên sau khi chết chấp niệm tiếp tục sống ở Phong Đô thành, không liên quan gì người thật, không có ký ức lúc còn sống.
Nếu một người chết trong Phong Đô thành, để lại một lũ chấp niệm hóa
thành bản thân tiếp tục sống trong thành. Nhưng lũ chấp niệm này không
phải ngươi nữa, hắn không có ký ức của ngươi, không có dấu ấn của ngươi, hoàn toàn là người khác.
Người, hoặc nên nói quỷ sống trong Phong Đô thành chưa bao giờ rời khỏi
thành, bọn chúng luôn sống trong Phong Đô thành cho đến ngày biến mất.
Mọi người đều biết quỷ sống trong Phong Đô thành không phải quỷ mà mọi
người biết, đây chỉ là chấp niệm không thể tan biến, chúng không phải
quỷ thật sự.
Tuy thế nhân bảo Phong Đô thành là một tòa quỷ thành, nhưng có rất nhiều tu sĩ đến đây. Nhiều người khi sắp chết chọn chết trong Phong Đô thành, sau khi chết bọn họ sẽ để lại chấp niệm tiếp tục sống tại đây.
Trăm ngàn vạn năm qua có vô số tu sĩ đến Phong Đô thành một là vì giấu
hàng đống không báu, thần khí trong truyền thuyết, dược vương hiếm có
trên đời, bí kiếp cổ xưa. Hai, Phong Đô thành giấu một thứ làm mọi người thèm thuồng, đó là chìa khóa mở đệ nhất hung mộ. Ba, trong Phong Đô
thành giấu một núi báu, núi báu khiến người trường sinh bất tử.
Vì ba nguyên nhân này nên trăm ngàn vạn năm vô số người kéo đến Phong Đô thành. Vì kho báu, vì đệ nhất hung mộ đều vậy. Từ vạn cổ đến bây giờ
hiếm hoi có người được đến. Núi báu trong truyền thuyết thì càng không
ai từng thấy.
Mỗi năm có rất nhiều người trẻ tuổi tiến đến Phong Đô thành mạo hiểm
cướp báu vật nhưng ít nghe nói có ai được thần khí, dược vương hiếm có
trên đời. Đúng là có người được một ít báu vật nhưng cách thần khí trong truyền thuyết rất xa.
Chìa khóa mở đệ nhất hung mộ thì có người lấy được, vậy nên trăm ngàn
năm qua đệ nhất hung mộ từng mở mấy lần, để lại câu chuyện Địa Ngu tiên
đế khiến người nói không biết chán.
Truyền thuyết khi Địa Ngu tiên đế còn trẻ lấy được chìa khóa mở đệ nhất
hung mộ trong Phong Đô thành, thành công đi vào đệ nhất hung mộ. Cũng có truyền thuyết Địa Ngu tiên đế không lấy được chìa khóa, là người khác.
Khi đó có người được chìa khóa, Địa Ngu tiên đế và đám người cùng vào đệ nhất hung mộ, nhưng Địa Ngu tiên đế lại được tạo hóa lớn.
Truyền thuyết đồn tới đồn lui, người đời sau khẳng định một điều, trăm
ngàn vạn năm qua, có mấy thời đại đúng là có người được chìa khóa trong
Phong Đô thành, mở a đệ nhất hung mộ.
Vậy nên trăm ngàn vạn năm nay vô số người vào Phong Đô thành chỉ để tìm chìa khóa mở đệ nhất hung mộ.
Lý Thất Dạ nhìn Phong Đô thành phía xa, thầm thở dài. Đúng là Phong Đô
thành giấu chìa khóa mở đệ nhất hung mộ, nhưng muốn có chìa khóa không
dễ. Không thì trăm ngàn vạn năm nay sẽ không đến mức nhiều người vào
Phong Đô thành rồi tay trắng trở về.
Hiện giờ Lý Thất Dạ cần đối diện một vấn đè là nếu Mê Thất thần đảo
không vào đệ nhất hung
mộ thì hắn không cần tìm chìa khóa làm gì.
Lý Thất Dạ trầm ngâm một lúc, sau đó rời khỏi đây, hắn cần hỏi thăm tin
tức, xác định Mê Thất thần đảo vào đệ nhất hung mộ thì mới đi tìm chìa
khóa.
Cách Phong Đô thành vạn dặm có một tòa thành, một tòa cổ thành tên là Độ thành. Nơi này tụ tập tu sĩ các tộc, đương nhiên nơi đây là Đông U
Cương, vì vậy nhiều quỷ tộc tụ tập hơn.
Cũng không lạ gì, trong U Thánh giới trừ Nam Dao Vân ra, những chỗ khác
đa số là địa bàn thuộc về quỷ tộc, điều không thay đổi dân chúng hay tu
sĩ đa số là quỷ tộc.
Lý Thất Dạ là nhân tộc, sau khi hắn vào Độ thành thì rất điệu thấp, hắn muốn nghe ngóng tin tức về đệ nhất hung mộ.
Trong Độ thành tuy có thấy một số tu sĩ nhân tộc, yêu tộc nhưng đa phần là tu sĩ quỷ tộc.
Quỷ tộc được gọi là một tộc nhưng thật ra không chỉ là một tộc, quỷ tộc
hoặc nên nói quỷ tiên tộc chỉ là một cách gọi. Trong quỷ tộc có rất
nhiều chi nhánh.
Nhiều quỷ tộc trông quỷ khí nặng nề, cảm giác âm u nhưng không phải tất
cả. Vài chi nhánh quỷ tộc trông rất sáng sủa, thái dương tiểu quỷ tộc
chính là như vậy, tộc nhân toát ra ánh nắng như con của mặt trời. Nhìn
từ bề ngoài rất khó xếp bọn họ vào quỷ tộc.
Dù bề ngoài các chi nhánh quỷ tộc như thế nào, có một điều không thay
đổi là máu của quỷ tộc màu tìm, tất cả quỷ tộc đều giống nhau.
Lý Thất Dạ ở trong Độ thành mấy ngày hỏi thăm tin tức về đệ nhất hung mộ nhưng không có thu hoạch gì. Bởi vì đoạn thời gian gần đây đệ nhất hung mộ không có thay đổi gì, trừ phi đệ nhất hung mộ mở ra, nếu không nó sẽ luôn như vậy, không thay đổi.
Lý Thất Dạ tìm hiểu mấy ngày không có tin tức đệ nhất hung mộ làm hắn
thất vọng, chẳng lẽ Mê Thất thần đảo không có trong đệ nhất hung mộ?
Lý Thất Dạ nghĩ đến một khả năng khác. Nếu Mê Thất thần đảo không ở trong đệ nhất hung mộ thì đây không phải tin tốt.
Trong lúc Lý Thất Dạ thất vọng sắp bỏ cuộc, có ngày hắn đi vào trong một tiệm ăn để hóng tin tức và nghe được đoạn đối thoại.
Lý Thất Dạ ở trong một tiệm ăn Độ thành, bên cạnh hắn có bàn mười mấy người, nam nữ già trẻ đầy đủ.
Trong mười mấy người đang ăn, một thanh niên cười hưng phấn nói:
- Ha ha, lần này chúng ta vào Phong Đô thành không chừng sẽ tìm được núi báu trong truyền thuyết. Nếu đúng là vậy thì Tuyết Ảnh quỷ tộc chúng ta sẽ vùng lên!
Đoàn người nam nữ già trẻ này có chung đặc điểm là tóc trắng tinh, thanh niên hay lão nhân, nam hoặc nữ đều tóc bạc phơ.
Điều này chưa khiến người thấy lạ, kỳ lạ ở chỗ khi ánh nắng chiếu vào người bọn họ thì cái bóng dưới đất cũng trắng tinh.
Bóng màu trắng, ai nhìn cảnh tượng đó sẽ rợn gáy nhưng trong U Thánh giới, nơi quỷ tộc tụ tập thì chuyện này không có gì kỳ.
Hiển nhiên bàn ăn ìa trẻ này chung tộc, tên tộc là Tuyết Ảnh quỷ tộc. Như cái tên, cái bóng của bọn họ màu trắng.
Tuyết Ảnh quỷ tộc là một tộc nhỏ, tộc địa ở trong vùng Độ thành, thực
lực rất yếu. Truyền thuyết thời đại xưa thật xưa Tuyết Ảnh quỷ tộc từng
cường đại, mạnh cỡ nào thì bây giờ Tuyết Ảnh quỷ tộc không biết, bởi vì
thời đại quá lâu rồi.