Thu Dung Vãn Tuyết đến Phong Đô thành, nàng không ôm nhiều hy vọng, kỳ tích khó thể xảy ra. Cho đến
khi Lý Thất Dạ dẫn cả đám bắt nhiều cá Dạ Dương, trong lòng Thu Dung Vãn Tuyết dấy lên hy vọng. Thu Dung Vãn Tuyết có nhiều cá Dạ Dương không
chừng sẽ đổi được tin tức trong Phong Đô thành, có lẽ sẽ tìm được chút
dấu vết.
Thật ra Thu Dung Vãn Tuyết không mấy tin tưởng, không tin chắc. Nơi này
là Phong Đô thành, mọi người biết Phong Đô thành có nhiều báu vật, thậm
chí là thần khí, nhưng ít ai mang đi đẳng cấp thần khí ra Phong Đô
thành.
Cường giả đế thống tiên môn có đi vào cũng trắng tay trở về, càng đừng nói đến Thu Dung Vãn Tuyết.
Nay Lý Thất Dạ tràn đầy tự tin bảo sẽ cho nàng một tạo hóa, Thu Dung Vãn Tuyết do dự, nàng biết hắn sẽ không làm gì không có mục đích.
- Tộc trưởng đi cùng Lý huynh đi.
Bành Tráng lên tiếng xúi:
- Không chừng Lý huynh có thể giúp tộc trưởng tìm về thứ tộc mình đánh mất.
Đệ tử khác cũng hùa theo:
- Đúng rồi, tộc trưởng, có Lý huynh hộ giá thì sẽ đi được nhiều chỗ
trong Phong Đô thành hơn. Không chừng vật tộc ta đánh mất nằm ở chỗ nào
rất nguy hiểm trong Phong Đô thành.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng cố ý muốn ghép đôi Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng, hỏi:
- Các người thì sao?
Thu Dung Vãn Tuyết động lòng, nàng cần một cơ hội như vậy. Bây giờ tình trạng của Tuyết Ảnh quỷ tộc khá tệ.
Cho đến nay Tuyết Ảnh quỷ tộc và Hắc Vân quỷ tộc không ngừng ma sát, hai bên giành đất đai, thường xung đột. Mấy năm gần đây Âm Nguyệt quỷ tộc ở gần bên cũng rình rập.
Âm Nguyệt quỷ tộc là môn phái hạng hai luôn muốn chen chân vào hạng
nhất, bọn họ muốn nuốt trọng lãnh thổ xung quanh. Nhưng cùng là quỷ tộc, Âm Nguyệt quỷ tộc không có cớ xuất binh.
Âm Nguyệt hoàng tử ngỏ ý muốn cưới Thu Dung Vãn Tuyết, trong lòng nàng
biết gã muốn cưới nàng trừ thích nàng ra còn một lý do khác, là địa bàn
Tuyết Ảnh quỷ tộc. Nếu Âm Nguyệt hoàng tử cưới được Thu Dung Vãn Tuyết
thì Tuyết Ảnh quỷ tộc đương nhiên sẽ vào tay Âm Nguyệt quỷ tộc.
Nếu bây giờ Lý Thất Dạ mang đến tạo hóa cho Tuyết Ảnh quỷ tộc, Thu Dung Vãn Tuyết đồng ý đi chung với hắn.
Bành Tráng nói ngay:
- Tộc trưởng yên tâm, chúng ta đi mỗi thành trấn nhìn xem, tăng tri thức, coi có thứ gì tốt để mua không.
Thu Dung Vãn Tuyết trầm ngâm, nàng cảm thấy có lý. Mặc dù Phong Đô thành có báu vật nhưng đạo hạnh của nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng quá
mỏng, rất nhiều chỗ không đi được. Bọn họ đi thành trấn nhìn ngắm cũng
là một cơ hội, huống chi cả đám sở hữu nhiều cá Dạ Dương, không chừng sẽ chiếm được tạo hóa.
- Vậy các người phải cẩn thận. Nhớ kỹ đừng lộ tài, các người đừng tùy tiện để ai biết mình có cá Dạ Dương.
Thu Dung Vãn Tuyết dặn dò:
- Nếu gặp nguy hiểm hãy phát tín hiệu cầu cứu.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng đồng thanh kêu lên:
- Tộc trưởng cứ yên tâm đi cùng Lý huynh, chúng ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện thị phi!
Lý Thất Dạ nhìn Bành Tráng, nói:
- Trong Phong Đô thành đúng là có cơ hội mua được một số thứ tốt, nhưng
cần có may mắn và ánh mắt. Các người khó khăn bắt cá Dạ Dương, đừng dùng lung tung. Ta chỉ một chỗ cho các người, đi hướng đông có một tòa thành nhỏ. Nếu các người thấy một chỗ có ký hiệu thế này, hãy nộp cá Dạ
Dương, cứ đi thử mấy lần. Còn được kỳ ngộ hay không phải xem tạo hóa của các người như thế nào.
Lý Thất Dạ nói rồi vẽ một ký hiệu đưa cho Bành Tráng.
Bành Tráng nhận lấy ký hiệu của Lý Thất Dạ, cười tủm tỉm nói:
- Lý huynh, chúng ta xin đi trước. Tộc trưởng của chúng ta nhờ ngươi chăm sóc.
Bành Tráng đá lông nheo với Lý Thất Dạ, biểu tình mập mờ.
Lý Thất Dạ nhìn nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng xúi giục, hắn cười
cười. Đám nhóc này nghĩ cái gì trong đầu Lý Thất Dạ biết hết.
Đám người Bành Tráng cười giỡn từ biệt, hưng phấn rời đi. Thu Dung Vãn Tuyết
nhìn theo bọn họ, khẽ thở dài.
Nhóm sáu người trẻ tuổi Bành Tráng là hạt giống thế hệ trẻ của Tuyết Ảnh quỷ tộc, Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng không yên tâm để bọn họ đi
một mình. Nhưng Thu Dung Vãn Tuyết lo hết mọi chuyện, hộ tống cho bọn họ thì đám thanh niên Bành Tráng mãi mãi không đứng một mình được.
Thu Dung Vãn Tuyết lấy lại tinh thần, hít sâu, nhìn hướng Lý Thất Dạ.
Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Đi Ngũ Giới Môn, chúng ta đi chỗ đó thử cơ may.
- Ngũ Giới Môn?
Thu Dung Vãn Tuyết rung động nói:
- Ngũ Giới Môn là chỗ khá nguy hiểm, năm môn có bốn là đất đại hung.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Trong Phong Đô thành đôi khi không mạo hiểm, không đánh cuộc một keo
thì Thu Dung tộc trưởng mãi mãi không biết đằng sau có kỳ ngộ gì.
Thu Dung Vãn Tuyết gật đầu, nàng không phản đối, nếu dã quyết định đi theo Lý Thất Dạ thì hắn đến đâu là nàng theo tới đó.
Trong Phong Đô thành toàn là quỷ nhưng không phải cô hồn dã quỷ mất trật tự. Ngược lại Phong Đô thành không khác gì bên ngoài, quỷ cũng tu
luyện.
Quỷ Phong Đô thành là chấp niệm người chết để lại, chấp niệm này không
có ký ức kiếp trước. Quỷ Phong Đô thành là tồn tại cuộc sống mới, không
trường sinh bất tử. Nếu chấp niệm ở lại Phong Đô thành không biến mạnh
thì sẽ biến mất theo thời gian.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, Phong Đô thành có quỷ tu luyện. Thật lâu
trước kia Phong Đô thành có môn phái, một số môn phái xa xưa hơn cả môn
phái cổ xưa trong cửu giới. Có vài môn phái trong Phong Đô thành xưa đến nỗi ai ai có thể ngược dòng tìm hiểu nó bắt nguồn từ thời đại nào.
Môn phái trong Phong Đô thành chiếm vị trí tốt nhất, cũng có thể nói là nguy hiểm nhất.
Phong Đô thành có kho báu, điều này đúng. Với quỷ Phong Đô thành thì kho báu trong mắt tu sĩ không đáng một đồng với chúng, vì chúng nó là chấp
niệm. Quỷ tu luyện lực lượng Phong Đô thành cho chúng nó, khác với tu sĩ hấp thu thiên địa tinh khí.
Quỷ Phong Đô thành tu luyện đến từ tín ngưỡng với Phong Đô thành. Càng
hòa hợp với đất đai Phong Đô thành, cắm rễ sâu trong mảnh đất này thì
những chấp niệm, quỷ có thể sống lâu hơn, tức là cường đại hơn.
Bởi vậy báu vật với tu sĩ nhưng vô dụng cho quỷ Phong Đô thành. Tuy
nhiên quỷ Phong Đô thành chiếm chỗ sinh ra kho báu, chiếm làm của riêng. Tu sĩ nào muốn đi tìm kho báu, kỳ ngộ thì phải nộp cá Dạ Dương cho quỷ
làm điều kiện vào môn phái.
Tu sĩ muốn có báu vật, quỷ Phong Đô thành thì mốn cá Dạ Dương, hai bên xem như cùng có lợi.
Ngũ Giới Môn là một truyền thừa trong Phong Đô thành, một truyền thừa
rất cổ xưa. Ngũ Giới Môn chiếm năm sơn khẩu phương bắc Phong Đô thành.
Truyền thuyết trong năm sơn khẩu có thứ ghê gớm, từng có một lần chìa
khóa mở ra đệ nhất hung mộ xuất hiện tại sơn khẩu này.
Bởi vậy nhiều tu sĩ từ ngoài đến đều muốn vào sơn khẩu, nhìn xem mình có kỳ ngộ không.
Khi Lý Thất Dạ mang theo Thu Dung Vãn Tuyết đi tới Ngũ Giới Môn, bên
ngoài sơn khẩu đã xếp hai đội dài, đều là tu sĩ từ bên ngoài đến. Có nam có nữ, muôn hình muôn vẻ, có quỷ tộc, nhân tộc, yêu tộc, thiên ma . . .