Mọi người nhìn nhau, Lý Thất Dạ nói quá bá đạo. Từ vạn cổ đến bây giờ ai dám đòi diệt Vạn Cốt Hoàng Tọa? Càng dừng nói do một tiểu tử nhân tộc nói ngông.
Nhưng bây giờ dù có người bất mãn lời của Lý Thất Dạ cũng không dám lên tiếng, dù sao dù sao kết cuộc của đám người Thanh Kim Tử, Thần Nhiên hoàng tử, Quỷ Tăng, Bách Gia Chư Tử là bài học nhớ đời.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến gì với ta thì giải tán đi, ta tin các người vui vẻ hoan nghênh ta đi vào?
Tu sĩ quỷ tộc trong ốc đảo như ong vỡ tổ tràn ra ngoài. Cây đổ bầy khỉ tan, bọn họ không muốn ở lại đây, hận không thể cách xa kẻ hung dữ này xa thật xa.
Lý Thất Dạ mang Thu Dung Vãn Tuyết đi tới hồ nước, đám tu sĩ quỷ tộc cuống cuồng chạy trốn, ai dám ngăn cản hắn? Dù hồ nước thật sự có báu vật xuất thế thì đám tu sĩ quỷ tộc không muốn ở lại chút nào, mạng sống quý giá hơn báu vật.
Tu sĩ các tộc ngoài ốc đảo nhìn Lý Thất Dạ đi hướng hồ nước, bảo quang càng lúc càng sáng, có người to gan đi theo hắn từ xa bước vào ốc đảo.
Bọn họ không dám giành báu vật với Lý Thất Dạ nhưng khó nén sự tò mò, rồng rắn bám đuôi sau lưng hắn, muốn nhìn xem là báu vật gì xuất thế.
Thu Dung Vãn Tuyết, Lý Thất Dạ dần đến gần hồ nước, bảo quang trong hồ sáng dần lên. Khi đứng bên bờ hồ, ánh sáng rực rỡ chói lóa chiếu khắp nơi.
- Báu vật sắp xuất thế sao?
Nhiều người nghểnh cổ thò đầu nhìn, sốt ruột hỏi:
- Là báu vật gì?
Thu Dung Vãn Tuyết không cho rằng như vậy, vì Lý Thất Dạ càng đến gần thì hồ nước càng sáng hơn. Khi Lý Thất Dạ đứng bên bờ hồ, ánh sáng rực rỡ chói lòa.
Điều này khiến Thu Dung Vãn Tuyết nhận ra không phải có báu vật xuất thế, hồ nước phát sáng hoàn toàn vì Lý Thất Dạ.
Hồ nước không lớn, tuy bắn ra ánh sáng chói mắt nhưng mặt hồ phẳng lặng, không giống có báu vật xuất thế.
Nghe Thu Dung Vãn Tuyết suy đoán, Lý Thất Dạ cười nói:
- Đúng vậy! Đó không phải báu vật gì mà bởi vì cái này.
Lý Thất Dạ lấy một thứ ra, tay hắn nâng thứ giống phù mà không phải phù, giống chiếu mà không phải chiếu, trông như tờ giấy. Tờ giấy có phù văn Thu Dung Vãn Tuyết không xem hiểu, nó rất cũ kỹ, dường như qua nhiều năm tháng.
Lý Thất Dạ lấy tờ giấy ra, bảo quang trong hồ nước càng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Từng đợt tiên quang bắn lên cao trông như có tiên vật xuất thế.
Có tu sĩ trẻ tuổi thạch nhân tộc xuất thân từ thế gia cổ xưa nhận ra thứ trong tay Lý Thất Dạ, giật nảy mình, trợn to mắt nói:
- Đó . . . Đó là chìa khóa đệ nhất hung mộ trong truyền thuyết!
Tu sĩ trẻ tuổi bám đuôi phía xa cũng giật mình, có người không dám tin.
- Cái gì? Chìa khóa đệ nhất hung mộ?
Chìa khóa đệ nhất hung mộ luôn là thứ chỉ có trong truyền thuyết, hiếm ai tận mắt nhìn thấy chìa khóa. Truyền thuyết muốn mở đệ nhất hung mộ ra phải có chìa khóa.
Nhiều người cho rằng chìa khóa đệ nhất hung mộ là một cái chìa khóa, loại mở ống khóa. Có ai ngờ chìa khóa đệ nhất hung mộ không phải loại chìa truyền thống mà là bí lệnh?
Mọi người đều biết mở đệ nhất hung mộ ra có ý nghĩa gì, sau khi vào đệ nhất hung mộ sẽ được tiên thuật trường sinh bất tử trong truyền thuyết, đáng giá hơn cả việc trở thành tiên đế.
Thu Dung Vãn Tuyết rung động, bây giờ nàng đã hiểu Lý Thất Dạ nhận chìa khóa đệ nhất hung mộ từ tay chủ nhân Tổ Lưu.
Lý Thất Dạ cầm chìa khóa, miệng phun chân ngôn:
- Mở!
Chìa khóa đệ nhất hung mộ tỏa ánh sáng rực rỡ chiếu vào hồ nước, sóng nước lăn tăn.
Hồ nước phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu ảnh ngược, đó là một cường quốc rộng lớn, thần điện tiên lâu trập trùng như một quốc gia chúng thần.
Có người kinh kêu:
- Đó . . . Chẳng phải là quốc gia trên trời?
Bị câu nói này điểm tỉnh, mọi người ngước nhìn cửu thiên, lòng thầm so sánh. Quả nhiên hồ nước phản chiếu hình ảnh giống y quốc gia trên trời.
Từ lúc bước
lên đại lục này nhiều người thử leo lên quốc gia bí ẩn trên bầu trời, nhưng thử hết cách đều thất bại. Đám thiên tài Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử cũng thử qua, không ai có thể leo lên quốc gia đó.
Trong khoảng thời gian này, nhiều người thầm thắc mắc và tò mò. Quốc gia trên bầu trời là nơi nào? Bên trong có thứ gì? Chẳng lẽ là chúng thần cư ngụ?
Có người nghi ngờ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng rất nhiều người mở thiên nhãn quan sát, phát hiện đó không phải ảo ảnh mà thật sự tồn tại.
Nên nhiều người suy ngẫm, quốc giá trên cửu thiên là đồ thật, vậy làm sao để leo lên?
Hiện giờ mặt hồ phản chiếu quốc giá trên bầu trời, nhiều tu sĩ trẻ tuổi nhận ra điều gì.
Có tu sĩ trẻ tuổi phỏng đoán:
- Chẳng lẽ hồ nước này là mấu chốt để lên quốc gia trên cửu thiên?
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đang lúc các tu sĩ trẻ tuổi giật mình thì một tòa đạo đài dâng lên mặt hồ, mở ra đạo môn khổng lồ.
Chìa khóa đệ nhất hung mộ trong tay Lý Thất Dạ hiện ra phù văn, hắn vội ôm Thu Dung Vãn Tuyết.
Lý Thất Dạ quát to:
- Đi!
Lý Thất Dạ dứt lời, đạo môn mở ra hút hai người vào trong.
Người bám theo sau lòng chấn động, có người phản ứng siêu nhanh vội lao lên muốn theo sau Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết nhân cơ hội leo lên quốc gia trên trời.
Nhưng người đó bị đạo đài bắn ra ngoài, không thể đến gần.
Những người khác vội vàng chạy tới, đạo đài chìm dần vào giữa hồ, đạo môn cũng hoàn toàn biến mất.
Mọi người giậm chân tiếc thắt ruột:
- Tiếc quá!
Cơ hội tốt ngàn năm khó gặp vậy là cả đám trơ mắt vuột mất.
Có người nhỏ giọng nói:
- Không chừng quốc gia trên cửu thiên là nơi giấu núi báu Phong Đô thành.
Nhiều người cảm thấy có lý. Truyền thuyết núi báu Phong Đô thành trải qua từng thời đại, chưa có ai thấy bao giờ. Mọi người cho rằng núi báu Phong Đô thành giấu trong quốc gia trên trời, đám người rất hâm mộ Lý Thất Dạ.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết nhìn rõ ràng mọi thứ, hai người bị truyền tống đến nơi khác. Đứng tại đây, Thu Dung Vãn Tuyết cảm giác mình lâng lâng như sắp thăng tiên, người nhẹ hẫng.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bốn phía, thấy mình đang ở trong một hoàng kim cổ quốc, mọi thứ đều được ánh sáng thần kỳ bao phủ. Mảnh thiên địa này rất lớn, trong đó có từng tòa cổ điện, mỗi cổ tiện rất to lớn, có to hơn cả một tòa cổ thành.
Lúc này Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết đứng trong quảng trường đằng trước một tòa cổ điện to lớn. Quảng trường trống trải, rộng lớn vô ngần làm người ta cảm giác chính mình như con kiến, nhỏ bé tựa hạt bụi.
Cổ điện quá lớn, đưa mắt nhìn không thấy rõ toàn cảnh, tựa như một tòa thành trì khổng lồ.
Lý Thất Dạ mang Thu Dung Vãn Tuyết đi hướng cổ điện to lớn kia, hai người đi một đoạn thời gian dài dần đến gần cổđiện. Thu Dung Vãn Tuyết nhìn thấy trước cổ điện có một trận pháp lớn.
Nói trận pháp lớn chẳng bằng bảo là nghi thức khổng lồ, đạo đài to lan tràn, bên trên khảm nhiều báu vật.
Thu Dung Vãn Tuyết xem thật kỹ, thấy một vài báu vật trong đạo đài rất quen mắt, nàng từng thấy ở Tiểu Quỷ phách quan, là báu vật người ta giao dịch với Tiểu Quỷ.