Đại Trí thiền sư vội nói:
- A di đà phật, Lam tiên nữ, tục ngữ nói đúng, người là sắt cơm là thép, dù là cao tăng khi hàng yêu trừ ma sẽ có lúc đói bụng đúng không? Hì hì, thêm nữa bần tăng không ăn nhiều, bảo uống rượu bát lớn, ăn tô thịt là Lam tiên nữ hiểu lầm rồi. Người đó không phải ta mà là Lý huynh đệ.
- Lý Thất Dạ làm khách trong nhà người ta, được chiêu đãi rất tốt. Bá phụ bá mẫu chiêu đãi rượu và thức ăn ngon lành, lý do thì . . . Lam tiên nữ tự hiểu.
Đại Trí thiền sư cười mập mờ nháy mắt với Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc.
Lý Thất Dạ bị Đại Trí thiền sư vu oan, Lý Thất Dạ lười biếng liếc gã:
- Hòa thượng giả, đừng nói bậy bạ, coi chừng ta tố cáo hành tung của ngươi cho vị hôn thê nhà ngươi nghe, chờ xem ngươi trốn được đi đâu.
Trước mắt bao người Đại Trí thiền sư không thể tỏ ra mình sợ thê tử, gã ưỡn ngực, vỗ ngực nói:
- Lý huynh đệ quá xem thường ta, khi nào hòa thượng ta sợ nữ nhân?
Sau lưng Đại Trí thiền sư bỗng xuất hiện một nữ nhân áo đỏ lạnh lùng nói:
- Từ khi nào ngươi có chí khí như vậy?
Đây là sư tỷ của Đại Trí thiền sư, cũng là vị hôn thê của gã.
Thấy nữ nhân áo đỏ, Kiếm Huyền biến sắc mặt, định xoay người bỏ chạy. Lý Thất Dạ bỗng ra tay, Đại Trí thiền sư không kịp đề phòng bị hắn giam cầm.
Đại Trí thiền sư sợ hãi vội kêu lên:
- Này này này, huynh đệ, ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi định làm gì?
Đại Trí thiền sư có muốn trốn cũng không thoát, gã bị Lý Thất Dạ phong kín, không nhúc nhích được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không có gì, cả ngày trốn hôn không phải là cách, ngươi hãy đối mặt đàng hoàng đi.
Lý Thất Dạ ném Đại Trí thiền sư cho nữ nhân áo đỏ.
Đại Trí thiền sư gào thét:
- Lý huynh đệ, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, chúng ta chính là huynh đệ, làm gì có chuyện bán huynh đệ . . .!
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Trí thiền sư, hắn dẫn người vượt qua mấy ngọn núi.
Phía xa văng vẳng tiếng Đại Trí thiền sư không ca lòng rít gào, Lam Vận Trúc buồn cười lắc đầu, nói:
- Tên này đáng đời, không làm truyền nhân Minh Độ Trạch lại muốn trốn ra làm hòa thượng. Lần này bị bắt về hắn sẽ nếm mùi.
Đại Trí thiền sư là người thú vị, Minh Độ Trạch là đế thống tiên môn, trở thành chưởng môn truyền thừa đạo thống như thế là điều bao người khao khát.
Tiếc rằng Đại Trí thiền sư không thèm quan tâm, lén trốn ra Minh Độ Trạch, làm Minh Độ Trạch gà bay chó sủa.
Bia to đệ nhất hung mộ sừng sững trong dãy núi, cắm trước sơn mạch. Bia to đâm thẳng lên tầng mây tựa như cánh cửa bảo vệ sơn mạch lớn sau lưng.
sơn mạch lớn bao la, không ai biết bên trong có cái gì. Có lẽ là ngôi mộ hoặc thứ gì khác.
Chỉ có mở bia đá to mới vào đệ nhất hung mộ được, muốn mở bia đá phải tìm chìa khóa trong Phong Đô thành.
Sau khi đệ nhất hung mộ đóng lại, không ai giữ được chìa khóa, nó sẽ biến mất. Tiên đế nghịch thiên vô địch cũng không giữ lại chìa khóa nổi.
Sau này muốn mở đệ nhất hung mộ lại thì phải đến Phong Đô thành tìm chìa khóa.
Bia to như một ngọn núi sừng sững trên đỉnh dãy núi, nó bảo vệ sơn mạch phía sau. Dù là ai đứng trước bia to cảm nhận khí thế hùng vĩ bao la, dường như nơi đây chôn tồn tại vạn cổ vô thượng. Không ai biết đệ nhất hung mộ có thật sự chôn tồn tại vạn cổ vô thượng không.
Mộ bia to không có tên, nó được khắc từ tảng đá to, nếu nhìn kỹ lại không giống người khắc mà là một tảng đá hình dạng trời sinh là vậy.
Khi Lý Thất Dạ đứng trước tấm bia đá to, đám đông sau lưng hắn ngừng lại. Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ, chờ hắn mở đệ nhất hung mộ.
Không ai muốn cướp chìa khóa trong tay Lý Thất Dạ. Chư lão Thiên Lý Hà có mặt đông đủ, ra tay lúc này là đối
địch với Thiên Lý Hà. Đừng nói mấy đại giáo cường quốc, dù là đế thống tiên môn cũng không muốn đánh nhau cùng Thiên Lý Hà. Huống chi mọi người có thể đi vào, cần gì vì một chiếc chìa khóa trở mặt với Thiên Lý Hà, giết nhau đầu rơi máu chảy?
Trong khi mọi người nín thở, Lý Thất Dạ lấy chìa khóa đệ nhất hung mộ ra, nói nó là chìa khóa chẳng bằng bảo là một quyển chiếu chỉ.
Hai tay Lý Thất Dạ kéo chiếu chỉ ra, quyển chiếu chỉ tỏa sáng, đạo văn hiển hiện, ánh sáng nhấp nháy như nước gợn sóng. Ánh sáng bao phủ nguyên tấm bia đá to.
Nhìn ánh sáng bao phủ tấm bia đá to, mọi người hưng phấn và căng thẳng. Đã rất lâu rồi đệ nhất hung mộ không mở ra, có mặt vào lúc này, có cơ duyên vào trong đó, đây là chuyện may mắn nhất đời bọn họ.
Keng keng keng!
Các chữ to bay ra khỏi quyển chiếu chỉ ấn vào bia đá như khắc trên thần kim, thanh âm leng keng.
Chữ khắc trên bia đá xa xưa, trông như nhánh cây, như nòng nọc. Đại nhân vật Vạn Cốt Hoàng Tọa cổ xưa phong ấn dưới lòng đất cũng không biết là chữ gì, xa xưa không thể ngược dòng, người sống lâu mấy cũng không đọc hiểu nội dung được.
Khi bia đá khắc đầy chữ cổ, tấm bia tỏa sáng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi thanh âm vang lên, bia đá to từ từ chìm xuống đất.
Nhìn bia đá to chìm xuống, mọi người căng thẳng thần kinh, mắt nhìn chằm chằm mảnh thiên địa này, không bỏ qua một chi tiết nào.
Két két két két két!
Khi bia đá chìm xuống đất, sơn mạch chậm rãi mở ra. Sơn mạch cắt ngang thiên địa mở sơn khẩu to, trông như hồng hoang cổ thú há mồm máu nuốt người đi vào.
Nhìn sơn mạch cắt ngang thiên địa mở sơn khẩu, không biết là ai hưng phấn hét lên một tiếng:
- Mở rồi!
Lý Thất Dạ nhìn sơn khẩu to lớn, con ngươi co rút, nói với đám người Lam Vận Trúc:
- Chúng ta vào đi.
Lý Thất Dạ dẫn đám người xông vào sơn khẩu.
Các tu sĩ theo sau hưng phấn nói:
- Chúng ta cũng vào!
Đám đông như từng đợt sóng đổ ập tới sơn khẩu trước mặt.
Cảnh tượng rất náo nhiệt, các tu sĩ liều mạng chen chúc vào sơn khẩu. Không tu sĩ muốn chậm chân hơn người, sợ bỏ qua cơ hội vạn năm khó gặp, bỏ qua tạo hóa lớn trong truyền thuyết.
Khi mọi người ùa vào sơn khẩu thì chợt khựng lại, bởi vì trước mắt là vực sâu. Đưa mắt nhìn xung quanh mênh mang không có tận cùng.
Dưới chân mọi người là hư không vô tận, bước ra một bước sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Mọi người đứng trước vách vực nhìn hư không bao la, khác hẳn đệ nhất hung mộ trong tưởng tượng.
Nhiều người cho rằng đệ nhất hung mộ là một ngôi mộ, sau khi đi vào sẽ là hang đá khổng lồ hay mộ thành xây dưới lòng đất.
Nhưng trước mắt mọi người không có hang phần mộ, thành mộ dưới lòng đất, Vạn Cốt Hoàng Tọa quan tài xác chết gì, không có những thứ bọn họ tưởng tượng. Nơi này chỉ có hư không bao la vô tận.
Có người nhìn hư không mênh mông, thất vọng nói:
- Đây . . . Đây . . . Đây chính là đệ nhất hung mộ sao?
Có người không cam lòng nhìn hư không vô ngần, mở miệng nói:
- Đệ nhất hung mộ là như vậy sao?
- Không chừng đây chỉ là lối vào, còn chỗ nào khác.
Một chưởng môn đại giáo nói:
- Chúng ta đi, vào xem.
Chưởng môn thúc giục một chiếc thuyền bay hướng hư không mênh mông.