Đế Bá

Cực Dược Chi Địa.


trước sau

Nhưng trong dược viên chúng tiên lạc mất thì hồn thảo tám biến như long tàm trùng hồn thảo chẳng qua là linh dược đan thảo bình thường.

Lý Thất Dạ cất long tàm trùng hồn thảo, nói:

- Nhớ kỹ, dược viên chúng tiên lạc mất có ba quy tắc, chỉ được hái linh dược đan thảo bình thường.

Lam Vận Trúc hỏi:

- Linh dược đan thảo bình thường ý chỉ cái gì?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Linh dược đan thảo bình thường chính là tiểu dược vương. Linh dược đan thảo dược vương bình thường ý chí dược linh ba trăm vạn năm, hồn thảo chín biến hoặc trở xuống.

Lam Vận Trúc lấy làm lạ hỏi:

- Chẳng lẽ hồn thảo có mười biến sao?

Đây là chuyện không thể nào, người đời đến biết chín biến là cực hạn của hồn thảo.

Lý Thất Dạ chỉ cười không nói:

- Quy tắc thứ hai, dược linh đế dược, tiên dược hay chân tiên dược, thần thụ vân vân từ năm trăm vạn năm trở lên phải tự nguyện. Nếu chúng nó tự nguyện đi theo ngươi thì có thể mang đi, còn cưỡng ép sẽ bị chế tài.

Lam Vận Trúc kỳ lạ hỏi:

- Đế dược, tiên dược, chân tiên dược phân chia như thế nào?

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

- Thật ra không có cách chia tiêu chuẩn. Có người xếp dược vương ba trăm vạn năm là dế dược, nhưng đó là cách chia của tiểu dược sư. Khi dược sư đến cảnh giới nhất định sẽ tiếp xúc với dược vương trong truyền thuyết, đa số dược sư xếp dược linh từ năm trăm vạn năm trở lên là đế dược. Linh dược hiếm có trên đời như tiên phượng thảo thì gọi là tiên dược.

- Chân tiên dược thì sao?

Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ chân dược có chai thật giả nữa sao?

Lý Thất Dạ trả lời:

- Chân tiên dược là chia mấy bậc tiên dược. Linh dược tiên thảo như tiên phượng thảo hiếm có trên đời nhưng không phải tiên thảo thật sự. Tiên thảo thật đến từ thời đại cổ xưa, do tiên nhân trồng. Có người nói sau lưng chân tiên dược ẩn giấu bí mật trường sinh.

- Thật sự có chân tiên dược trên đời sao?

Lam Vận Trúc hỏi:

- Chân tiên dược có thể khiến người trường sinh bất tử thật không?

Lý Thất Dạ không trả lời, hắn đào một gốc ngân phong thảo hai trăm vạn năm lên. Ngân phong thảo là vị thuốc phụ luyện thọ dược, dược linh hai trăm vạn năm hiếm thấy trên đời, báu vật vô giá.

- Nguyên tắc thứ ba, không thể quá tham. Tại đây nàng có thể hái bất cứ linh dược bình thường nào, sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng nếu tham lam đào quá nhiều linh dược bình thường sẽ bị dược viên chế tài. Tối đa là ba chừa một, nghĩa là trong ba gốc dược vương ít nhất chừa một, đây là cực hạn cao nhất.

Lam Vận Trúc cười khổ. Trong đây linh dược như tiểu dược vương, dược vương bị gọi là linh dược bình thường. Dược vương ba trăm vạn năm đã là vật báu vô giá, ai nấy tranh giành bể đầu, vô giá.

Lam Vận Trúc nghe Lý Thất Dạ nhắc đi nhắc lại dược viên chế tài, tò mò hỏi:

- Bị dược viên chế tài sẽ như thế nào?

- Rất đơn giản.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nếu không phải tiên đế thì đừng nghĩ đến dược viên chế tài, chắc chắn sẽ không sống sót trở ra được.

Lam Vận Trúc biến sắc mặt. Tiên thảo như thì quang hao đã rất nghịch thiên, thánh hoàng không dám chọc. Hái thì quang hoa sẽ bị dược viên chế tài chế tài, như Lý Thất Dạ nói, trừ phi là tiên đế nếu không tốt nhất đừng mơ ước đám tiên dược này, trừ phi chúng nó nguyện ý đi theo ngươi.

- Đừng ngây ra đó, ai hái được thì của người đó, ta sẽ không cho nàng cái mình hái!

Lý Thất Dạ tiện tay đào một gốc ngọc huyết trúc chín biến.

Lam Vận Trúc tỉnh táo lại, hét lên:

- Đại thúc, ngươi ăn hiếp nữ hài tử, không thông báo một tiếng đã lén đào!

Lam Vận Trúc mặc kệ hình tượng thục nữ, la hét lao tới giành dược viên chế tài với Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ bật cười, nhường một gốc dược vương cho Lam Vận Trúc.

Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ đào bới, thu hoạch kinh người. Càng đào Lam Vận Trúc càng chết lặng, dược vương ở đây không khác gì củ cải, đào dễ như chơi, đi không bao xa liền gặp dược vương.

Lam Vận Trúc không phải dược sư, kỹ thuật đào dược vương kém xa Lý Thất Dạ, nếu không phải hắn luôn nhường thì nàng không giành từ tay hắn được. Dù
số lượng đào dược vương tiên thảo không nhiều bằng Lý Thất Dạ nhưng Lam Vận Trúc vô cùng thỏa mãn.

Nghĩ xem, thánh hoàng Chiến tộc vì một gốc dược vương mà cầm đế khí rượt theo vạn dặm, đổ mồ hôi sôi nước mắt, cuối cùng không biết có chiếm được dược vương kia không. Còn Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc ở đây đào dược vương như nhổ củ cải, đơn giản biết mấy. Đây đúng là chuyện vô cùng hành phúc.

Đi thật lâu sau Lý Thất Dạ nhìn trước mắt, cười nói:

- Rốt cuộc chúng ta đến nơi.

Lam Vận Trúc sửng sốt, bây giờ nàng mới hiểu đào dược vương không phải mục đích của Lý Thất Dạ mà chỉ tiện tay. Nếu đào dược vương không phải mục đích của Lý Thất Dạ thì thứ gì hấp dẫn hắn?

Lam Vận Trúc đào thêm một dược vương sau đó đứng dậy, khi nhìn cảnh tượng trước mắt nàng hoàn toàn giật mình. Lam Vận Trúc há to mồm.

Trước mắt Lam Vận Trúc, Lý Thất Dạ là một khối dược điền, một khối dược điền xanh mơn mởn như ngọc. Dược điền bốc khói xanh, nhìn kỹ thì ra không phải khói mà loại thiên địa cực tinh chi khí, vô cùng quý giá.

Trong dược điền trồng các gốc tiên dược thần thụ, mỗi gốc tiên dược thần thụ như người sống phun sương nhả khói hấp thu thiên địa cực tinh chi khí.

Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc bước vào khối dược điền. Bỗng có tiếng rồng ngâm vang lên, một con rồng bay tới trước mặt hai người. Rồng bay không lớn nhưng toát ra long tức, gầm vào mặt Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc như đang cảnh cáo, không cho phép hai người bước vào nơi này.

- Chậm đã chậm đã.

Rồng bay gầm rống nhưng Lý Thất Dạ rất nhàn nhã cười nói:

- Đây không phải đạo đãi khách.

Có thanh âm vang lên:

- Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến, nó không phải nơi sinh linh nhỏ bé như các ngươi nên đến.

Là một gốc cổ thụ phát ra thanh âm, thân cây có khuôn mặt một lão già. Người nhát gan nhìn thấy cái cây này sẽ sợ đứng tim.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Nếu ta đến đương nhiên là có đạo lý của ta.

Lam Vận Trúc nhìn rồng bay muốn công kích bọn họ, nàng nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ:

- Những cái này là gì?

Lý Thất Dạ cười nhẹ chạm rồng bay trước mắt, nói:

- Đây là long tàm trùng hồn thảo mười biến, gốc kia là binh vệ thụ có tuổi thọ tám trăm vạn năm.

- Gốc đó là luân hồi thiên hồn đằng . . .

Lý Thất Dạ kể vanh vách tiên dược tiên thảo phun sương nuốt khói, bộ dạng ung dung.

Có một số linh dược tiên thảo không cần Lý Thất Dạ giới thiệu, Lam Vận Trúc nhìn kỹ đều nhận ra:

- Đây là tử huyết tham vương bảy trăm vạn năm sao?

Tham vương toàn thân tỏa ánh sáng tím âm trầm nói:

- Sai rồi ta tên là tham tổ.

Một gốc tham vương nói tiếng người hù chết người.

Lam Vận Trúc hút ngụm khí lạnh. Tham tổ như thế là cực phẩm kéo dài tuổi thọ, thứ tiên đế cũng cần dùng. Gốc tham tổ này tuyệt đối là vật báu vô giá, nếu tiên đế đến, dù bị dược viên chế tài chắc chắn sẽ cưỡng ép mang gốc dược tổ ra.

- Đây là địa bàn của chúng ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện