- Đó là thứ Địa Ngu tiên đế khao khát từ lâu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta phải nhắc một chút, năm xưa Địa Ngu tiên đế chiếm được một thứ ghê gớm, cực kỳ lợi hại trong đệ nhất hung mộ. Sau này Địa Ngu tiên đế suy ngẫm mới hiểu thứ có được là không hoàn chỉnh. Địa Ngu tiên đế muốn quay về đệ nhất hung mộ lần nữa, tiếc rằng khi đó hắn là tiên đế đã bỏ qua thời cơ mở đệ nhất hung mộ, vì vậy không bổ sung thứ đó đầy đủ được.
- Sau này Ngu Sơn lão tiên quốc luôn muốn tìm nó, tiếc nuối là không tìm được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Trước kia bọn họ nghĩ lầm, giờ thì họ khôn ra, nghĩ thông vài thứ.
Lam Vận Trúc nhìn Địa Sơn bảo thụ chui xuống sơn mạch, hỏi:
- Địa Sơn bảo thụ có thể tìm được nó sao?
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Bọn họ tìm khắp năm đại vực, bây giờ đã tìm đúng chỗ, ở trong mộc vực này.
Lam Vận Trúc nhìn Địa Sơn bảo thụ liều mạng đào đất, hỏi:
- Ngu Sơn lão tiên quốc muốn có cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Địa Sơn bảo thụ, trả lời:
- Nếu Địa Sơn bảo thụ có thể phá vỡ tầng đá cứng cuối cùng trong địa mạch này là có thể cắm rễ sâu nhất lòng đất. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Ngu Sơn lão tiên quốc sẽ thành công. Trời không phụ người có lòng, bọn họ tìm từng đời từng đời rốt cuộc có được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất đai rền rĩ, Địa Sơn bảo thụ lần lượt trùng kích mặt đất. Khi Địa Sơn bảo thụ lùi mạng chui xuống, đám cường giả bang quan nín thở theo. Mọi người hiểu được lần này Ngu Sơn lão tiên quốc tìm thứ rất ghê gớm, có người nổi ý xấu.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất bị đâm thủng, động đất. Thiên địa tinh khí đậm đặc tuôn ra, bốc lên như suối phun.
- Đã đâm thủng?
Đám người nhận ra điều gì, một số người nhìn nhau, có cường giả trao đổi ánh mắt.
- Grao!
Trong khi mọi người suy đoán thì có tiếng rồng ngâm tiếng phượng hót vang lên, thiên địa tinh khí phun như suối thấp thoáng bóng dáng chân long tiên phương. Tuy đây không phải chân long, tiên phượng thật nhưng chúng nó toát ra thần uy của thần thú.
Cùng lúc đó, lòng đất bắn lên ánh sáng vàng như có vô số hạt hoàng kim vọt lên cao, cả bầu trời bị nhuộm vàng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết là ai hét to một tiếng:
- Tiên vật xuất thế!
Trong khoảnh khắc đó, mấy trăm bóng người nhanh như chớp lao hướng mặt đất bị đâm thủng.
Mấy trăm bóng người nhanh hơn tia chớp, toàn bộ là đại nhân vật của một giáo, một nước. Bọn họ thừa dịp Địa Sơn bảo thụ đâm thủng đất đai định dùng tốc độ nhanh nhất cướp báu vật rồi bỏ chạy.
Vù vù vù vù vù!
Mấy trăm bóng người chưa đến gần hố to thì Địa Sơn bảo thụ quất nhánh cây, từng nhánh như roi thần hoặc thần long, tốc độ nhanh hơn mấy trăm cường giả.
Các tiếng gào thét vang vọng:
- A!!!!
Máu phun tung tóe, Địa Sơn bảo thụ bỗng nhiên làm khó tấn công, mấy trăm cường giả không né kịp bị quất trúng, máu tươi đầm đìa rớt xuống giữa không trung.
Vù vù vù vù vù!
Không gian dao động, ngay khi đám cường giả bị quất rơi bỗng có bóng người như giao long, tốc độ nhanh không gì sánh kịp. Bóng người với uy thế vô địch lao tới, bước chân tuyệt thế vô song né tránh nhánh cây Địa Sơn bảo thụ sau đó lao xuống lòng đất muốn cướp báu vật.
Cảm nhận khí thế vô địch, nhiều người biến sắc mặt nói:
- Lão tổ đại giáo!
Khi uy thế vô địch bùng nổ, mọi người nhận ra lão bất tử đại giáo không ngồi yên tự mình ra tay cướp báu vật.
Bóng người sắp chui xuống lòng đất thì chợt vang tiếng nổ điếc tai, trên Địa Sơn bảo thụ giáng xuống một tay to. Bàn tay phong thiên địa, đế phù đáng sợ sinh ra từ lòng bàn tay phong ấn mọi thứ bị nó chụp xuống.
Ầm!
Vang tiếng nổ lớn, bóng người lao xuống hố sâu biến sắc mặt, vội giơ tay đỡ va chạm với bàn tay to. Thoáng chốc trời sụp đất nứt, vang tiếng nổ điếc tai, bóng người bị đánh bay, máu phun ra như cầu vồng.
Người đó bị thua ngay trong một chiêu, đụng sập ngọn núi. Bị thương nặng nhưng bóng người không dám ở lại hay cướp báu vật, xoay người chạy mất dép.
Người
trên Địa Sơn bảo thụ ra một chiêu rồi thôi, mặc kệ bóng mọi người bỏ chạy. Bàn tay thu về, Địa Sơn bảo thụ chui xuống dưới đất.
- Ngu Sơn lão tiên quốc có lão tổ đi theo!
Tuy không thấy mặt người trên Địa Sơn bảo thụ nhưng cảm nhận hơi thở bàn tay kia, đám người thầm rùng mình.
Mới rồi lão tổ đại giáo đánh lén không đỡ nổi một chiêu, thua bỏ chạy làm mọi người nhận ra lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc xuất thế, tự mình đến.
Không ai biết tại sao lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc tự mình đến, nhưng nghĩ đến truyền thừa như Ngu Sơn lão tiên quốc làm đám người rùng mình.
Ngu Sơn lão tiên quốc là nhất môn song đế, truyền thừa như vậy tất nhiên có lão tổ khủng bố, tồn tại này hơn hẳn lão tổ đại giáo lẩm bẩm.
Lão tổ của Ngu Sơn lão tiên quốc chắc là cường giả trong truyền thuyết hay tồn tại vô thượng, bất hủ.
Ánh sáng vàng ngày càng rực rỡ, mọi người trơ mắt nhìn Địa Sơn bảo thụ chui xuống dưới. Không ai dám đánh lén nữa, không một người đến gần quan sát.
Lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc có mặt thì người nào cũng rợn tóc gáy, cường giả đế thống tiên môn cũng không dám hó hé gì.
- Đám người đó sợ rồi.
Lý Thất Dạ thấy vậy cười nói:
- Có lão tổ tọa trấn, ai ra tay đều vô dụng. Trừ phi truyền thừa như Vạn Thế cổ quốc, Vạn Cốt Hoàng Tọa họa may trở mặt đánh nhau với Ngu Sơn lão tiên quốc.
Lam Vận Trúc công nhận. Có lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc tọa trấn, đại giáo cường quốc nào muốn cướp đi tiên bảo phải đắn đo kỹ lại. Dù là đế thống tiên môn cũng không dám tùy tiện chiến đấu với Ngu Sơn lão tiên quốc.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu, nói:
- Đi, hết kịch để xem.
Lý Thất Dạ cùng Lam Vận Trúc rời đi.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc ra khỏi mộc vực, đến thủy vực. Lam Vận Trúc vốn định tụ hợp cùng chư lão Thiên Lý Hà, nhưng nàng vừa tới thủy vực thì một vị hộ pháp Thiên Lý Hà liên lạc với hai người, vội vàng chạy tới ngay.
Thấy Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, hộ pháp vội nói:
- Công tử, Vận Trúc, chưởng môn, chư lão đã không ở thủy vực, bọn họ đi hỏa vực.
- Đi hỏa vực?
Lam Vận Trúc hỏi:
- Nhóm chưởng môn đã tìm ra ổ kim cương lý sao?
- Không chỉ tìm được . . .
Nhắc đến chuyện này là hộ pháp hưng phấn nói:
- Chúng ta được thu hoạch lớn, được rất nhiều báu vật. Thu hoạch chuyến này là cơ duyên lớn với Thiên Lý Hà chúng ta.
Lý Thất Dạ vội hỏi:
- Các ngươi trừ tìm được nhiều báu vật trong ổ kim cương lý ra có phát hiện chỗ nào đó khác biệt không?
- Có một cái. Chúng ta phát hiện một chỗ, chưởng môn, chư lão không thăm dò được huyền cơ trong đó, chắc chắn bên trong có gì kỳ lạ.
Hộ pháp nói:
- Nhưng Thiên Lý Hà chúng ta gom gần hết báu vật trong ổ kim cương lý làm nhiều đại giáo cường quốc đỏ mắt, chưởng môn và chư lão quyết định tạm thời né tránh sóng gió. Chưởng môn, chư lão đi hỏa vực tìm hiểu tình huống, nếu không có thu hoạch thì chưởng môn quyết định rút khỏi đệ nhất hung mộ. Chưởng môn sợ các ngươi quay về thủy vực tìm chúng ta nên để ta ở lại thông báo.