Rào rào! Rào rào!
Các con cá to nhảy lên cao rồi lặn xuống nước, bơi bốn phía. Ngày càng nhiều cá to nhảy lên.
Khi thật nhiều cá to vọt lên cao, một con rùa to trồi lên vòng xoáy. Rùa to cũng trong suốt như cá to, giống nước ao.
Lưng con rùa cõng một bia đá to, cái bia cũng trong suốt lấp lánh tựa nước ao. Thủy quy trồi lên, cá to vây quanh thủy quy.
Thủy quy cõng một tấm bia đa hòa cùng ao nước, khi nó trồi lên như nước ao dâng lên, bia nước là nó, ao nước cũng là nó.
Lam Vận Trúc nhìn bia nước trên ưng thủy quy, nàng rung động. Chỉ là một tấm bia nước nhưng kiểu mẫu giống y như tấm bia cổ mở ra dược viên chúng tiên lạc mất.
Lam Vận Trúc vội hỏi Lý Thất Dạ:
- Cái này . . . Có thể mở ra phần mộ bí chi địa?
Lý Thất Dạ nhìn vòng xoáy chằm chằm:
- Bản thân ao nước là một phần phần mộ bí chi địa thủy vực, nhưng muốn vào trung tâm phải mở ra tấm bia đá này. Mặc kệ nó, bây giờ phần mộ bí chi địa không quan trọng nữa, chúng ta sắp vào phần mộ bí chi bí.
Khi thủy quy cõng bia nước nổi lên, các con cá nước vây quanh nó. Khi toàn bộ cá nước tụ tập quanh thủy quy, cá mở đường, rùa cõng bia nước chậm rãi rời khỏi vòng xoáy. Thủy quy bơi khỏi vòng xoáy, nó cõng bia nước bơi từ từ trong ao.
Thủy quy rời khỏi vòng xoáy không lâu sau dưới đáy vòng xoáy hiện ra một cái lỗ đen nhỏ, lỗ đen thui.
Rào rào!
Một nụ hoa vươn lên từ lỗ đen như mực, nụ hoa đứng trong vòng xoáy.
Bóc!
Vang tiếng hoa nở, thanh âm rất nhỏ nhưng mọi người, tu sĩ toàn thủy vực đều nghe thấy.
Thanh âm hoa nở khẽ khàng làm tu sĩ nghe tim chợt nhảy loạn. Thanh âm hoa nở nhẹ nhàng làm mọi người tim rớt cái bịch, nghẹt thở, tim đập chân run.
Nụ hoa chậm rãi xòe ra, đóa hoa tựa hoa sen. Đóa hao màu đen, nó đen như mực.
Khi nụ hoa nở, bầu trời tối sầm. Các cánh hoa xòe ra, một cánh hoa đại biểu cho một buổi tối, bóng đêm từ từ nở rộ thay thế ban ngày.
Bầu trời bỗng chập tối làm mọi người giật mình kêu lên:
- Sao . . . Sao . . . Sao thế này?
Tất cả tu sĩ bên ao nước chứng kiến cảnh tượng đều rung động.
Hoa nở trời tối, chuyện đáng sợ biết bao, điều này đã điên đảo hắc bạch âm dương!
Có lão tổ đại giáo kinh hoàng kêu lên:
- Đây . . . Là . . . Là hoa vô địch, tuyệt đối là hoa cường đại nhất đời.
Mười bóng người lao vào ao nước, khí thế đáng sợ càn quét thiên địa, như các tồn tại cổ xưa bò lên từ lòng đất. Mười mấy cái bóng nghịch thiên lao ra khiến thiên địa run rẩy.
Mười mấy bóng người là lão tổ đại giáo núp trong bóng tối, có cả lão tổ đế thống tiên môn. Giờ phút này, đám lão bất tử núp sau màn bất chấp tất cả, miễn cướp được đóa hoa này, bảo bọn họ đặt cược mạng sống cũng đáng.
Mười mấy lão tổ đại giáo liều mạng xông vào ao nước, bọn họ hận không thể vọt vào giữa ao ngay, là người đầu tiên cướp lấy đóa hoa.
Nhìn đám lão tổ đại giáo lao ra, các tu sĩ khác đâu chịu ngồi yên?
Không biết là ai gào to:
- Báu vật tuyệt thế, cơ duyên sắp đến!
Các tu sĩ xông vào ao nước như mít rụng.
Khi toàn bộ cánh hoa nở, Lý Thất Dạ quát với Lam Vận Trúc:
- Ra tay!
Lam Vận Trúc đã chuẩn bị sẵn sàng, Lý Thất Dạ ra lệnh một tiếng là nàng lao lên ngay. Trong phút chốc thiên mệnh luân hồi, một ngân hà vắt ngang thiên địa. Ngân hà cuốn, thiên địa luân hồi, trời trăng luân phiên, không chia rõ là ban ngày hay đêm.
Trong phút chốc thủy vực đôi khi ban ngày có khi ban đêm, đôi khi một nửa ngày, nửa kia đêm.
Mệnh Hà Thiên Hồi là thiên mệnh bí thuật Thiên Lý tiên đế sáng tạo ra, Lam Vận Trúc hoán đổi thiên địa, luân hồi vô tận. Chớp mắt Lam Vận Trúc hái hoa đen vào tay.
Đóa hoa nở rộ, trông nhỏ bé yếu ớt lại có lực lượng đáng sợ. Các cánh hoa nở ra như chống nứt cửu thiên, lực lượng xé rách luân hồi.
Trong phút chốc một bóng
người xuất hiện, bóng người đó hiện ra như thiên mệnh hướng về, Thiên Lý tiên đế tự mình đến.
Bóng người hiện ra, thiên mệnh hướng về, đại đạo rực rỡ như ngân hà cuốn đóa hoa vào tay. Hoa nở chậm rãi khép thành nụ.
Nụ hoa rơi vào mệnh cung của Lam Vận Trúc, nàng sử dụng Mệnh Hà Thiên Hồi do tổ sư sáng tạo cuối cùng thành công hái hoa.
Lam Vận Trúc mừng rỡ:
- Thành công!
Lam Vận Trúc cảm nhận được đóa hoa cường đại, đáng sợ, nàng có được nó là cơ duyên rất ghê gớm.
Lý Thất Dạ mừng thay Lam Vận Trúc:
- Chỉ có thiên mệnh bí thuật sáng tạo bắt nguồn từ đóa hoa này mới hái được nó, cái này gọi là thiên mệnh hướng về.
Năm xưa Lý Thất Dạ hy vọng Thiên Lý tiên đế chiếm được đóa hoa, tiếc rằng Thiên Lý tiên đế hơi xui nếu không đã có được. Thiên Lý tiên đế không chiếm được nhưng đồ tử đồ tôn lấy đóa hoa, đây là thiên mệnh hướng về.
- Không!!!
Nhìn hoa tuyệt thế vô song bị Lam Vận Trúc cướp đi, bao nhiêu người phát điên, không biết bao nhiêu kẻ hâm mộ, ghen tỵ đỏ mắt. Bọn họ hận không thể lao lên giật lấy ngay.
Đặc biệt đám lão tổ đại giáo, bọn họ bất chấp tất cả ra tay nhưng không có cơ hội lấy được đóa hoa, sao không hận điên lên?
Lam Vận Trúc hỏi:
- Hoa cường đại như vậy, nó là hoa gì?
Lam Vận Trúc chưa thử uy lực đóa hoa nhưng lúc thu nó nàng biết hoa siêu đáng sợ.
- Dạ Thế hoa, trên đời chỉ có một đóa.
Lý Thất Dạ trả lời:
- Nó không đơn giản là cường đại. Đặc biệt khi nàng tu luyện Mệnh Hà Thiên Hồi sẽ có huyền diệu, tác dụng lớn, nếu không thật khiến người thất vọng. Tổ sư các người chưa có được Dạ Thế hoa àm còn trở thành tiên đế, bây giờ nàng có đóa hoa chắc chắn càng có cơ hội.
Lam Vận Trúc lườm Lý Thất Dạ:
- Đại thúc, có ngươi ở đây, ngươi cảm thấy ta có cơ hội trở thành tiên đế không?
Không phải Lam Vận Trúc không có niềm tin, dù tranh chấp cùng tam kiệt U Thánh thì nàng bất chấp liều mạng. Nhưng gặp Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc không tự tin chút nào. Nếu tranh thiên mệnh với tam kiệt U Thánh, Lam Vận Trúc tin tưởng nàng có cơ hội. Tranh thiên mệnh với Lý Thất Dạ? Lam Vận Trúc cảm thấy tuyệt đối không có cơ hội.
Lý Thất Dạ búng trán Lam Vận Trúc:
- Phải tin vào mình.
Lý Thất Dạ nhìn lỗ hổng vòng xoáy, nói:
- Ta sắp đi vào, bỏ qua cơ hội này thì về sau không còn dịp nào nữa.
Lam Vận Trúc vội bảo:
- Ta đi cùng ngươi!
Lý Thất Dạ mở mệnh cung, cây khô bay ra cắm rễ lỗ hổng, mở đạo môn màu đen. Lý Thất Dạ hét to một tiếng, đạo môn hút hai người vào trong.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc bị đạo môn màu đen hút vào. Sau khi hai người đứng vững, Lam Vận Trúc giương mắt thấy hư không mênh mang.
Khác với phần mộ bí chi bí ở mộc vực, chỗ này là một mảnh hư không, dường như hai người bị truyền tống đến trời sao khác. Chỗ này không có sinh mệnh, không có vạn vật, chỉ có hư không vô tận.
Lam Vận Trúc nhìn hư không vô tận trước mắt, mở miệng hỏi:
- Chúng . . . Chúng ta đi đâu?
Lý Thất Dạ nhìn thiên địa, chỉ góc chân trời, nơi đó có ngôi sao lấp lánh.