Mấy lão tổ đại giáo, mấy trăm cường giả các tộc sống sót đưa mấy trăm vạn phàm nhân trên bốn tế đàn đi. Công việc của bọn họ là mang mấy trăm vạn phàm nhân đi Nam Dao Vân an cư lạc nghiệp.
Đám người bình thường không còn chỗ yên thân trong Đông U Cương, chỉ có Nam Dao Vân là an toàn. Nam Dao Vân là thiên hạ của nhân tộc, yêu tộc. Có đế thống tiên môn như Ngu Sơn lão tiên quốc, Thiên Lý Hà tọa trấn, quỷ tộc không dám ra tay.
Khi mấy lão tổ đại giáo, mấy trăm cường giả các tộc rời đi, Tiên Phàm nhì mệnh cung thứ mười ba của Lý Thất Dạ.
Tiên Phàm kiềm không được hỏi:
- Này, ngươi làm sao luyện ra mệnh cung thứ mười ba vậy?
Lam Vận Trúc, Đại Trí hòa thượng đều nhìn mệnh cung thứ mười ba của Lý Thất Dạ. Nếu mệnh cung thứ mười ba không xuất hiện trước mặt hai người thì Lam Vận Trúc, Đại Trí hòa thượng rất khó tin kỳ tích tuyệt thế này là thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cái này thì . . . Không khó. Nàng cốt sức đào trong nê cung là sẽ ra mệnh cung thứ mười ba.
Tiên Phàm dỗi nói:
- Không nói thì thôi, có gì hay ho!
Tiên Phàm không hỏi thêm, nàng chỉ hơi tò mò, Lý Thất Dạ không chịu nói thật cũng hợp lý. Nếu trên đời này có bí mật mở ra mệnh cung thứ mười ba thì nó quý giá hơn đế thuật, thiên mệnh bí thuật, tiên thể thuật, quý hơn bất cứ thứ gì trên đời. Đây là báu vật vô giá duy nhất thế gian, không có gì trên cõi đời quý giá hơn nó.
Lý Thất Dạ thu mệnh cung về, vỗ tham tổ trên vai mình.
- Được rồi, ngươi trở về đi.
Tham tổ lộ vẻ mệt rã rời, tiên dược như nó vì giúp Lý Thất Dạ điên cuồng đánh ra thiên diệt mà hao tổn nhiều chất dịch sâm.
Tham tổ nhân cơ hội vòi vĩnh:
- Ta bị tổn thất lớn, cho ta ôm thanh đăng ngủ ba ngày được không?
Lý Thất Dạ rộng rãi nói:
- Được!
Tham tổ hớn hở nhảy vào mệnh cung, biến mất.
Nhìn gốc tham tổ, Đại Trí hòa thượng thèm nhễu nước miếng.
Đại Trí hòa thượng chắp tay nói:
- A di đà phật, Lý thí chủ, không, Lý huynh. Không, lý thiếu gia. Lý đại gia, tiểu tăng vừa rồi đánh một trận tổn thất huyết khí, hao tổn thọ huyết. Xin đại gia ban cho ta một nhánh rễ sâm bổ thân thể được không?
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí hòa thượng:
- Mơ đi, thứ tốt như vậy ta còn không nỡ bổ nữa là cho ngươi, đừng mơ mộng viễn vông.
Đại Trí hòa thượng mặt dày hơn cái mo choàng vai bá cổ Lý Thất Dạ:
- Ha ha ha, Lý đại gia, chúng ta là ai với ai? Bằng vào tình cảm của gã . . . Hì hì.
Đại Trí hòa thượng thèm thuồng tiên dược như tham tổ không chịu nổi.
Lý Thất Dạ vô tình từ chối:
- Không có!
Đại Trí hòa thượng đành mắt thèm nhìn.
Lý Thất Dạ ngước nhìn Mê Thất thần đảo trên bầu trời, đám người Lam Vận Trúc cũng nhìn lên theo. Trước đó trông Mê Thất thần đảo cực kỳ lớn, nhưng khi sương mù bao phủ biến mất, Mê Thất thần đảo chỉ to cỡ hòn đảo nhỏ bình thường.
Mê Thất thần đảo một mảnh màu đen, trông như làm bằng sắt thép, toát ra sát khí. Thấy rõ bộ mặt Mê Thất thần đảo làm người ta thất vọng, nó không giống đảo thần chút nào.
Lý Thất Dạ nhìn Mê Thất thần đảo một lúc sau nói với Lam Vận Trúc:
- Chúng ta đi lên.
Đại Trí hòa thượng mặt dày nói với Tiên Phàm:
- Ha ha ha, chúng ta cũng đi lên xem.
Bảo Đại Trí hòa thượng nói với Tiên Phàm chẳng bằng gã chỉ cây dâu nói với cây hòe Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không từ chối, liếc Đại Trí hòa thượng, cười nói:
- Nhưng ngươi đừng mơ mộng, bên trên không có báu vật.
Đại Trí hòa thượng nói:
- Ha ha ha, không có báu vật thì ta đi lên mở rộng tầm mắt cũng được.
Lý Thất Dạ thấy bộ dáng thèm thuồng của Đại Trí hòa thượng thì bật cười.
Đại Trí hòa thượng nổi da gà, mở miệng nói:
- Chắc ngươi sẽ không hố ta đi?
Lý Thất Dạ bí hiểm nói:
- Ta không bao giờ hố ngươi, hơn nữa bằng vào tình cảm của chúng ta thì ta sẽ đẩy ngươi vào hố lửa sao? Nhưng sau khi đi lên chắc chắn ngươi sẽ sợ đứng tim không bò dậy nổi.
- Đùa gì vậy?
Đại Trí hòa thượng không phục cãi lại:
- Tuy ta không phải
thiên tài tuyệt thế vô song nhưng có lá gan, không bao giờ có chuyện ta sợ đứng tim không bò dậy nổi!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chờ chút nữa ngươi sẽ biết cái gì là không thể nào.
Lý Thất Dạ bay hướng Mê Thất thần đảo.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm bay lên theo. Đại Trí hòa thượng không tin tà cũng bay lên.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm, Đại Trí hòa thượng cùng Lý Thất Dạ đáp xuống Mê Thất thần đảo, bọn họ nhìn xung quanh mới biết Mê Thất thần đảo đúng là đảo nhỏ bình thường.
Trên Mê Thất thần đảo rải rác mấy ngọn núi, đen bóng không ngọn cỏ, không chút sức sống, trông nh một hòn đảo nhỏ tĩnh lặng.
Tiên Phàm nhìn hòn đảo không chút bắt mắt, nhỏ giọng nói:
- Chẳng phải nói có kim long, thần hoàng sao?
Trước đó có tin đồn trên Mê Thất thần đảo có kim long bay lên, thần hoàng bay lượn. Nhưng leo lên Mê Thất thần đảo khiến người ta quá thất vọng, chẳng hề có thứ trong truyền thuyết.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Mắt thấy chưa chắc là thật.
Lý Thất Dạ đi vào đảo.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm, Đại Trí hòa thượng vội chạy theo. Đoàn người đi không lâu bỗng sau lưng có tiếng người té.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm vội xoay người lại, thấy Đại Trí hòa thượng té xuống đất, mặt trắng bệch như gặp quỷ, người run rẩy.
Nhìn phản ứng của Đại Trí hòa thượng làm Lam Vận Trúc, Tiên Phàm hết hồn:
- Chuyện gì xảy ra?
Đại Trí hòa thượng không phải loại người yếu đuối, là cường giả trăm phần trăm, là thiên tài lợi hại.
Đại Trí hòa thượng khó khăn dựng đế uy, nhờ đế khí che chở chậm rãi thụt lùi đến mép Mê Thất thần đảo. Đại Trí hòa thượng ngồi bệch xuống, thở hồng hộc nhẹ nhỏm.
Đại Trí hòa thượng khó khăn lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói:
- Quái đản!
Tiên Phàm rung động. Rõ ràng Đại Trí hòa thượng bị hù sợ đúng như Lý Thất Dạ nói, sẽ sợ đứng tim, sợ đến té ngồi dưới đất.
Tiên Phàm mở miệng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Đại Trí hòa thượng tỉnh táo lại, cười khổ nói:
- Ta cũng không biết. Vừa vào đảo ta cảm giác bên trong có thứ gì ta sợ nhất trên đời, quỷ khủng bố nhất thế gian. Cảm giác như sợ đứng tim, nỗi sợ hãi bùng nổ, bản năng thúc giục ta trốn đi nhưng không chạy thoát được, như thể bị ác quỷ theo dõi.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm ngơ ngác nhìn nhau, rợn tóc gáy. Thiên tài như Đại Trí hòa thượng bị hù đứng tim, chuyện này thật khó tin.
Lam Vận Trúc thấy gai người, vội hỏi Lý Thất Dạ:
- Trên đảo này rốt cuộc có cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Một trong những thứ khủng bố nhất trần đời, đặc biệt đối với quỷ tộc không có gì kinh khủng hơn nó. Nó là khắc tinh của quỷ tộc, đúng dịp ngươi xuất thân từ quỷ tộc.
Đại Trí hòa thượng rùng mình:
- Tổ cha nó, ta không ở đây nữa. Thứ quỷ quái này quá khủng khiếp, chưa thấy nó đã cảm nhận sự tồn tại trước.
Đại Trí hòa thượng không muốn ở lại Mê Thất thần đảo, gã hiểu rằng bên trong có khắc tinh của quỷ tộc. Đối với quỷ vật trong Mê Thất thần đảo thì quỷ tộc là món ăn ngon miệng.
- Vậy đi, ta tặng cho ngươi một cơ duyên.