Đế Bá

Tử Yên Phu Nhân. (2)


trước sau

Lý Thất Dạ hoàn toàn chính xác rất ưa thích Tử Yên phu nhân, cũng xác thực rất coi trọng Tử Yên phu nhân, hắn có rất ít dạng kiên nhẫn này, đổi lại những cô gái khác, chỉ sợ hắn lười nhiều lời. Lý Thất Dạ đối với nàng có dạng kiên nhẫn này, đây đã là rất không dễ dàng.

Nghe được Lý Thất Dạ nói, Tử Yên phu nhân không khỏi ngây ngốc một chút. Nàng lấy lại tinh thần, tinh tế tưởng tượng, cũng cảm thấy chẳng có gì lạ. Lý Thất Dạ chính là nhân trung long phượng, giống như hắn dạng người thiên mã hành không này, không có khả năng không có tiếng tăm gì, từ ngoại giới tới là lý do thích hợp nhất.

- Nhưng mà bây giờ Cửu Giới không thông. . .

Tử Yên phu nhân lấy lại tinh thần, không khỏi nói ra.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, đánh gãy nàng, chậm rãi nói :

- Mặc dù thông đạo Cửu Giới đã băng liệt, nhưng mà, nếu như ta muốn xuất nhập Cửu Giới, cái này đối với ta mà nói không phải một việc khó.

Lời này từ trong miệng người khác nói ra là khẩu xuất cuồng ngôn, nhưng Lý Thất Dạ nói ra, lại để Tử Yên phu nhân tín nhiệm.

Tử Yên phu nhân trong lúc nhất thời ngây dại, nàng tựa như thần du thái hư, tựa hồ lập tức ngây dại.

Lý Thất Dạ mở to mắt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cười nói ra:

- Thế nào, nghĩ đến quá mê mẩn rồi?

Tử Yên phu nhân lấy lại tinh thần, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, bận bịu vì Lý Thất Dạ nhẹ nhàng bóp vai, nhưng nàng vẫn là nói ra tiếng lòng của mình:

- Thiếu gia là thần nhân như thế, cái này cần sư tôn thế nào mới có thể bồi dưỡng được đến?

- Điểm này ngươi liền sai rồi, cả thế gian, không người có thể làm thầy ta.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:

- Lại nói, ta không phải thần nhân, ta là hung nhân, tại Nhân Hoàng giới, rất nhiều người đều gọi ta là đại hung nhân, ta càng ưa thích xưng hô như vậy.

Nghe được Lý Thất Dạ nói, Tử Yên phu nhân không khỏi cười một tiếng, nàng nhẹ nhàng nói ra:

- Thiếu gia ở Nhân Hoàng giới cũng là thiên kiều quấn đầu gối.

Lời nói này là ôn nhu như vậy, để cho người ta tim đập thình thịch như vậy.

Lý Thất Dạ không thể nín được cười nói:

- Nói như vậy, Tử Yên ngươi là tâm động rồi? Đương nhiên, nếu như ngươi nguyện ý đi theo ta, Cự Trúc quốc không thành vấn đề, ta tin tưởng ngươi có thể tuyển ra quân chủ tốt hơn. Mà Cự Trúc quốc chính là yên tĩnh chi địa, cần gì tranh hùng thiên hạ? Nó có Cự Trúc thủ hộ, trăm ngàn vạn năm sừng sững không ngã.

Tử Yên phu nhân lộ ra tiếu dung, nụ cười của nàng cao nhã quý khí, nhưng lại không mất ôn nhu, nói ra:

- Thiếu gia là người bá khí nhất, kiêu ngạo nhất mà ta gặp qua, có khi ngay cả ta cũng kỳ quái, thiếu gia tự tin là tới từ nơi nào?

Tử Yên phu nhân cũng không có giấu diếm suy nghĩ trong nội tâm, mở ra nội tâm, vì Lý Thất Dạ phun ra chân ngôn trong lòng mình.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, không có trả lời, Tử Yên phu nhân cũng không có hỏi lại, nàng nhu tình như nước vì Lý Thất Dạ xoa nắn, trong lúc bất tri bất giác, hai người bọn họ chậm rãi có một loại ăn ý, Tử Yên phu nhân cũng tiến nhập nhân vật của mình.

- Hôm nay ra ngoài như thế nào?

Lý Thất Dạ nhắm mắt hưởng thụ lấy nhu tình của Tử Yên phu nhân, cười nhạt một tiếng, nói ra.

Tử Yên phu nhân nhẹ giọng nói:

- Dược Vực có mấy đại giáo cương quốc cố ý cùng Cự Trúc quốc chúng ta liên minh, chưởng môn hoàng chủ của bọn hắn hỏi thăm mục đích của Cự Trúc quốc chúng ta.

- Chẳng có gì lạ.

Lý Thất Dạ chỉ là cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Thế giới Tu sĩ cho tới bây giờ liền là mạnh được yếu thua, chờ ngươi đủ cường đại, rất nhiều chỗ tốt sẽ đưa tới cửa.

Đối dạng việc vặt này, Tử Yên phu nhân không có nói nhiều, nàng không hy vọng quấy rầy cảm xúc yên tĩnh hiếm có này của Lý Thất Dạ. Nàng vì Lý Thất Dạ nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, nói ra:

- Bất quá, hôm nay một vị Yêu Vương chấp chưởng quyền hành Thiên Tùng Sơn tới tìm ta, hắn nói Phong Hoàng muốn gặp thiếu
gia, không biết thiếu gia có gặp hay không?

- Phong Hoàng?

Lý Thất Dạ nhắm mắt lại thuận miệng hỏi một câu, nói ra:

- Đệ tử của Thiên Tùng Thụ Tổ sao?

- Không.

Tử Yên phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Lấy bối phận mà nói, Phong Hoàng chỉ là đồ tôn của Thiên Tùng Thụ Tổ. Phong Hoàng muốn gặp thiếu gia, muốn thỉnh giáo thiếu gia một chút.

- Thỉnh giáo ta?

Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung, nói ra:

- Thật là có chút ý tứ, thân là đồ tôn của Thiên Tùng Thụ Tổ, vậy mà đến thỉnh giáo ta, có chút ý tứ, có chút ý tứ.

Thiên Tùng Thụ Tổ địa vị không cần nói cũng biết, thân là đồ tôn của Thiên Tùng Thụ Tổ, hơn nữa còn là nhân vật chưởng môn hiện tại của Thiên Tùng Sơn, hắn ở Thạch Dược giới địa vị sẽ không thua kém chưởng môn bất luận đế thống tiên môn gì. Hiện tại hắn một đại nhân vật như vậy lại hướng một vô danh tiểu bối thỉnh giáo, chuyện như vậy nói ra thực sự đáng giá cho người nghiền ngẫm.

- Có lẽ, thủ hộ thần linh ra tay, đã kinh động đến Thiên Tùng Thụ Tổ.

Tử Yên phu nhân nói ra:

- Thủ hộ thần linh cùng Thiên Tùng Thụ Tổ xưng là Thạch Dược giới hai đại Yêu Tổ, mà trăm ngàn vạn năm đến nay thủ hộ thần linh không có động tĩnh, hiện tại đột nhiên ra tay, Thiên Tùng Sơn cũng rất tò mò.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, đương nhiên, Tử Yên phu nhân biết đến sự tình còn lâu mới nhiều như hắn, có một số việc Tử Yên phu nhân đương nhiên không có cách nào đoán được.

- Không biết thiếu gia có gặp Phong Hoàng hay không?

Tử Yên phu nhân nhẹ nhàng vì Lý Thất Dạ xoa huyệt Thái Dương hỏi.

Phong Hoàng, tại Thạch Dược giới là có được uy danh cực thịnh. Hắn thân là chưởng môn nhân của Thanh Tùng Sơn, có thể nói là quyền cao chức trọng, người khác muốn gặp hắn cũng không nhất định thấy đến, bây giờ lại trái ngược.

Đãi ngộ như vậy, cho tới hôm nay, Tử Yên phu nhân cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, trong lòng Tử Yên phu nhân cũng hiểu không phải là ai cũng có thể được thiếu gia nàng tán thành.

- Vậy liền gặp một lần đi.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhàn nhạt nói ra:

- Ngày mai ngươi cho người Thiên Tùng Sơn mang hộ một lời nói, để Phong Hoàng đến chỗ của ta một chuyến đi.

Tử Yên phu nhân lên tiếng, không nói thêm gì nữa.

Ngày thứ hai, Tử Yên phu nhân xuất cốc truyền lời, để Phong Hoàng tới gặp Lý Thất Dạ. Mà Lý Thất Dạ y nguyên lưu lại trong cốc, tựa như không có việc gì nằm trong cốc phơi nắng, một bộ hưởng thụ mà thích ý.

- Này, nơi này của ngươi có địa phương gì bí mật có thể trốn một chút không?

Ngay thời điểm Lý Thất Dạ nhàn nhã thích ý phơi nắng, đột nhiên, bên tai vang lên một thanh âm dễ nghe.

Lúc này Lý Thất Dạ mới chậm rãi mở hai mắt ra, lần theo thanh âm nhìn lại, lúc này, bên cạnh hắn đã đứng một nữ tử.

Nữ tử này một bộ y phục màu sáng, mặc dù quần áo của nàng đơn giản, thậm chí có thể nói mộc mạc, ngay cả một kiện trang sức cũng không có, nhưng mà, coi như y phục lại đơn giản, coi như ăn mặc lại mộc mạc, cũng không thể che lại quang mang của nữ tử trước mắt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện