Dựa theo thói quen tiêu xài kiếp trước, Lam Tuyệt dẫn Mặc Thương đi thẳng lên tầng sáu. Canh gác ở lối vào là hai đại nam tử cao to như tượng đồng, khí thế băng lãnh sâm nghiêm. Cả hai đều không liếc mắt xem nàng, đợi đến khi Lam Tuyệt và Mặc Thương đồng thời chìa ra hai chiếc lệnh bài, hai vị này mới mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, biểu cảm uốn lượn một vòng. Sau khi xác nhận thân phận lệnh bài thật đến không thể thật hơn, bọn họ mới cung kính mời các nàng đi vào.
"Vô Mệnh, các nàng hình như là tiểu thư của Lam gia?" Người cầm đao không nhịn được nhiều chuyện, khẽ truyền âm.
"Hẳn là." Người ôm kiếm ngắn gọn trả lời.
"Không phải Lam gia chỉ là một tiểu gia tộc kinh doanh linh dược sao? Lam gia chủ có lệnh bài ta mới không ngạc nhiên nhưng đến hai tiểu cô nương cũng có lệnh bài thì thật khiến ta run sợ."
"Lam Triết nổi tiếng là nữ nhi khống, ngươi không cần thắc mắc." Người ôm kiếm vẫn bảo trì vẻ mặt như cũ.
"Nữ nhi khống đến độ cầm bảy mươi tám vạn hai ngàn năm trăm khối linh thạch đưa cho hai đứa nhỏ làm lệnh bài ư? Không thuyết phục! Theo ta thấy bọn hắn nhất định là nhặt được cơ duyên gì, sau đó phát tài trong đêm." Người cầm đao vẫn không buông tha chủ đề này.
"Thanh Khâu Kiếm chính là linh kiếm của Lam Triết. Hắn vì kéo dài thêm bảy ngày sinh mệnh của thê tử mà ngay cả thánh khí cũng không ngại rao bán. Lam Tuyệt là nữ nhi của bọn họ, ngươi đoán hắn có bao nhiêu sủng nàng?" Người ôm kiếm phá lệ nói nhiều.
"Cái gì? Thanh Khâu Kiếm? Ý ngươi là thánh khí bên trong Cửu Môn Bí Cảnh?" Người cầm đao tuy dùng thuật truyền âm, nhưng ánh mắt không khỏi thất kinh.
Người ôm kiếm im lặng không đáp. Người cầm đao càng nghĩ càng thấy đầu to như cái đấu. Hắn không phải người Lăng Không thành, nhưng hắn biết Lam Triết, biết truyền kì sủng thê nhi của Lam Triết. Chuyện gia chủ Lam gia bị nhiều người cười nhạo sau lưng là nam nhân ủy mị không phải chuyện mới mẻ gì. Hắn chỉ không ngờ tới... Hoá ra y chính là vị thiếu niên thiên tài gây ra cơn địa chấn ở Cửu Môn Bí Cảnh mười ba năm trước. Hoá ra cuộc tranh phong thánh khí làm rung chuyển tu tiên giới năm nào cũng chỉ đáng giá bằng bảy ngày sinh mệnh của một nữ nhân.
Lam Triết rốt cuộc đã nghĩ gì mà quyết định buông tha thánh khí, buông tha tiền đồ của chính mình? Tu tiên giới không phải không có tình, mà là từ rất lâu rồi, hai chữ tu tiên không biết đã nghiền nát bao nhiêu chữ tình.
"Có người đến." Người ôm kiếm trầm giọng nhắc nhở.
Tổng quát cả tầng có bốn gian vật phẩm nằm theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Gian phía Bắc là công pháp, bí tịch; gian phía Đông là linh dược, đan dược; gian phía Tây là khí giới; gian phía Nam là phù triện, pháp trận đồ. Gian phía Đông và gian phía Tây có diện tích lớn nhất, được thiết kế xa hoa tráng lệ nhất, thể hiện rất rõ địa vị của luyện đan sư và luyện khí sư ở tu tiên giới. Mặc Thương vừa bước vào đã bị hơi thở cường thế của một nhóm lớn bảo vật làm cho hưng phấn.
Sau khi ngụp lặn mua sắm ở tầng sáu. Lam Tuyệt hài lòng dẫn Mặc thương tiến lên tầng bảy chờ xem đấu giá, bỏ lại gương mặt tái nhợt của mấy vị chưởng quầy.
Tầng bảy là nơi hoàn toàn khác biệt so với các tầng dưới. Đổi lại sự khép kín, quy củ thì nơi đây cực kỳ sôi nổi và náo nhiệt, thậm chí có phần hỗn tạp.
Bởi vì tầng này không yêu cầu điều kiện, thân thế nên bất cứ ai cũng có thể đến, miễn là đủ linh thạch mua một vị trí chen chân.
Trần nhà phá lệ cao lớn, ngoại trừ khán đài đấu giá được bày kết giới nghiêm ngặt thì khắp nơi đều tràn đầy nhiệt khí. Riêng vị trí cao nhất với điều kiện tốt nhất cũng chính là nhã gian dành cho những khách nhân muốn sự riêng tư. Hiển nhiên, những người ngồi bên trong đều có thân thế không tầm thường.
Lam Tuyệt lạnh nhạt nhìn xung quanh, dứt khoát bế Mặc Thương đi thẳng lên lầu cao, thải một khối huyền thạch cho chưởng quỹ rồi đạm nhiên chọn một gian.
Thấy vẻ mặt muốn cắn người đồng thời khả ái đến cực điểm của Mặc Thương, nàng bật cười:"Tiếc tiền sao? Khó khăn lắm ta mới nuôi ngươi mập được một cân thịt, ngươi định để bọn họ chèn hư a? Chưa kể đám đông rất phức tạp, biết đâu cùng nhau chen chúc ở dưới sẽ bị người ta lột sạch còn không biết."
Nghe Lam Tuyệt doạ, Mặc Thương cẩn thận xoa nhẫn trữ vật trên tay mình. Sau đó lại trừng mắt nhìn Lam Tuyệt:"Nhưng tỷ mua nhiều thứ như vậy làm gì? Ta biết những thứ đó tỷ mua cho ta! Tỷ đây là phá gia chi tử, huỷ hoại tiền đồ. Một lát phải đem trả lại, hảo sao?" Mặc Thương tức giận hổn hển.
"Ách, ai nói ngươi không tu luyện được?"
Mặc Thương đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, cái mũi nhỏ thút thít:"Cả thành đều biết, tỷ còn hỏi."
Lam Tuyệt khom người xuống, để gương mặt mình soi rọi trong đôi mắt nàng, nghiêm túc nói:"Ai nói ngươi không tu luyện được, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi. Bởi vì ngươi rất xuất sắc, nên lão thiên mới phải trì hoãn ngươi, nhường cơ hội cho những kẻ khác thể hiện. Đến một ngày ngươi thật sự tỏa sáng, thiên địa nhân đều không ngăn được. Tin tưởng ta sao?"
Mặc Thương mông lung gật đầu. Nàng nghe, rất cảm động, nhưng này không phải trọng điểm. Nàng nhìn, thực xinh đẹp, đây mới là trọng điểm. Chỉ cần tỷ tỷ nói cái gì thì chính là cái đó, cho dù không đúng nàng cũng sẽ khiến nó trở thành đúng.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác siêu cấp đáng yêu của Mặc Thương, Lam Tuyệt cho rằng nàng vẫn chưa tin mình nên vươn tay kéo tiểu gia hỏa vào lòng, một bên dịu dàng hỏi, một bên mở nhẫn trữ vật:"Tiểu Thương rất thích đọc sách đúng không? Chúng ta có một số ngọc giản về phù văn, chú thuật và pháp trận đồ, nếu ngươi hứng thú, tỷ tỷ sẽ dạy ngươi, được chứ?"
Mặc Thương khẽ bĩu môi. Ai nói nàng thích đọc sách? Nàng thích chính là cuộn tròn trong lòng Lam Tuyệt lăn tới lăn lui, đọc sách chẳng qua chỉ là cái cớ.
Bất quá, Mặc Thương vẫn chờ mong, không bởi vì nàng thực thích mà bởi vì nàng biết Lam Tuyệt muốn mình học những thứ này. Đối với công pháp, luyện đan, luyện khí đều cần phải có tự thân linh lực, duy chỉ có pháp trận là có thể dùng ngoại vật bổ sung. Lam Tuyệt tin nàng sẽ trở nên xuất sắc, nàng tuyệt nhiên sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng, chi bằng bắt đầu từ chỗ này.
Lam Tuyệt lại nói:"Về phía công pháp, đợi đến lúc ngươi thức tỉnh linh mạch, ta sẽ tìm công pháp tới. Đừng lo lắng."
"Thức tỉnh linh mạch? Ta có thể sao?" Mặc Thương tròn mắt ngạc nhiên, cẩn thận hỏi lại.
"Có thể. Bất quá không phải ở Lăng Không thành. Chúng ta phải rời khỏi đây, ta sẽ mang ngươi đi tìm cơ duyên của chính ngươi. Tin tưởng ta."
Tuy ngoài mặt điềm nhiên nhưng không thể phủ nhận Lam Tuyệt có chút đau đầu. Ai bảo tiểu gia hoả nhà nàng chính là ngũ linh thuộc tính nổi tiếng ăn núi núi lở, tắm hồ hồ cạn trong truyền thuyết.
Nói về ngũ linh thuộc tính, thiên hạ không có ai không biết một chuyện xưa, đó là từng có một đại gia tộc cực kỳ hiển hách vì cố chấp bồi dưỡng một vị ngũ linh thuộc tính mà ngày càng suy kiệt, ấy vậy mà đến tận lúc tàn gia bại sản cũng không dưỡng được vị kia đột phá Huyền Cảnh. Trưởng tộc bị đả kích bệnh liệt giường. Vị kia xấu hổ không thôi, cuối cùng tự vẫn. Thiên hạ không những không thương xót mà còn thường mang ra chế nhạo. Từ đó về sau, hễ ai nhắc đến ngũ linh thuộc tính, trong vô thức đều sẽ liên tưởng đến hai chữ "phế vật". Nếu 'ngũ linh thuộc tính' và 'không thể tu luyện' cùng tham gia cuộc thi "Ai xứng đáng bị ngâm lồng heo" thì ngũ linh thuộc tính nhất định cầm chắc thắng lợi. Đối với tu chân giả mà nói, không thể tu luyện chính là phàm nhân, người tu tiên tự nhiên không muốn so đo cùng phàm nhân,