Cả đêm Lam Tuyệt không dám ngủ.
Nàng sợ hãi ngày hôm nay chỉ là một giấc mộng quá đỗi đẹp đẽ. Nàng sợ hãi sau khi thức dậy, hết thảy đều tan biến. Mà nàng, tiếp tục làm một linh hồn cô độc, lưu lạc giữa thiên nhai.
Mặc Thương trái lại rất tốt. Nàng rúc sâu vào lòng Lam Tuyệt, ngủ cực kỳ an ổn.
Lam Tuyệt cứ thế ôm nàng, mở trừng trừng hai mắt thẳng đến khi gà gáy.
Sau khi gà gáy không lâu, một tiếng thét kinh hoàng oanh chấn cả phủ. Mọi người bừng tỉnh, hốt hoảng không biết chuyện gì xảy ra.
Mặc Thương bị tiếng thét đánh thức, giật mình bò dậy, loạng choạng muốn lao xuống giường. Lam Tuyệt nhanh tay bắt lại, nhét vào lòng dỗ dành. Mặc Thương nhận ra khí tức quen thuộc mới ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ tiếp.
Lam Tuyệt không diễn tả được tâm tình là cỡ nào phẫn nộ. Mới sáng sớm liền tru tréo dọa đến tiểu bảo bối nhà mình. Đôi mắt đỏ ngầu vì cả đêm không ngủ cộng thêm tức giận khiến vẻ mặt nàng phá lệ đáng sợ.
Lam Tuyệt xoa lưng Mặc Thương, nhẹ giọng dụ dỗ:"Tiểu Thương ngoan, ngủ thêm một lúc. Tỷ tỷ đi xem chuyện gì xảy ra, sẽ nhanh trở lại." Nàng định ôm Mặc Thương đặt xuống chăn thì đôi tay nhỏ nhắn càng ghì chặt không buông, cái đầu be bé dụi vào ngực nàng.
"Muội cũng muốn đi, tỷ tỷ dẫn muội theo với." Giọng nói lơ mơ cùng vẻ mặt chó con hoàn toàn đánh bại sự kháng cự cuối cùng. Lam Tuyệt máy móc gật đầu, đứng dậy sửa soạn y phục cho cả hai.
Nơi phát ra âm thanh là tiểu viện của Mặc Thương. Một số gia đinh, nha hoàn đã tụ tập nơi này. Lam Triết từ trong phòng bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lam Tuyệt quan sát thấy sự kinh hãi trong mắt đám người hầu thì trong lòng dấy lên một đoàn lửa giận. Chuyện này xảy ra trong phòng Mặc Thương thì mười phần là nhắm vào nàng.
Hừ, gan các ngươi thật mập. Đừng trách lão nhân vô tình!
Lam Tuyệt căn dặn Mặc Thương đứng bên ngoài, còn nàng vào trong xem xét, chưa đi tới cửa thì bị Lam Triết ngăn lại:"E hèm... chuyện cũng không có gì, vài con rắn bò nhầm vào phòng tiểu Thương. Ta cho người đuổi chúng đi là được."
Lam Tuyệt khẽ nhíu mày, giọng nói không chút độ ấm khiến Lam Triết rùng mình:"Rắn? Khi nào thì Lam gia có rắn, ta còn tưởng chỉ có một đôi mẫu nữ ở tiểu viện kia thôi chứ."
Mặc cho Lam Triết sững sờ tại chỗ. Lam Tuyệt lách người đi qua, tiến thẳng vào phòng.
Lần này, nàng quả thật bị chọc điên. Lam Tuyệt nghiến răng, giận run cả người. Vài con? Đây là vài con sao? Rõ ràng là cả một bầy rắn lớn nhỏ mấy chục con quấn quít, cuộn mình, lúc nhúc khắp nơi trong phòng Mặc Thương. Trong không khí còn thoang thoảng mùi Dụ Xà Hương, rõ ràng có người thả hương kêu rắn tới. Khốn nạn! Dám đối một đứa nhỏ tám tuổi làm ra cái thủ đoạn đê tiện này.
Sau khi hồi thần, Lam Triết cũng nhanh đi vào. Hắn giật mình nhận ra hồn phủ của mình bị chấn động bởi khí tràng của Lam Tuyệt. Nhưng điều khiến Lam Triết giật mình hơn cả là hắn lơ mơ nhìn thấy linh lực phát ra từ nàng có một màu xanh lam kỳ quái.
Không phải linh lực của tiểu Tuyệt là song hệ thuộc tính mộc, hoả sao? Màu xanh lam này là cái quỷ gì? Thuộc tính thuỷ cũng không có màu xanh này. Không lẽ Tiểu Tuyệt tẩu hoả nhập ma? Lam Triết đổ mồ hôi trán.
Lam Tuyệt không nhìn Lam Triết, xoay người đi thẳng ra cửa. Lớn tiếng nói:"Phụ thân nói có người thả Dụ Xà Hương, khiến rắn bị thu hút đến. Dụ Xà Hương rất lợi hại, nếu không tiêu trừ thì sớm muộn Lam gia cũng trở thành ổ rắn. A Đinh, lấy mồi hoả đến đây!"
Cả đám người hầu ríu rít nghe theo. Mang lửa cùng vật dẫn đến cho Lam Tuyệt. Lam Triết khó xử nhìn nàng. "Aiii... Nữ nhi bảo bối thật muốn đốt nhà cảnh cáo rồi. Thiên a! Mau trả Tiểu Tuyệt ôn nhu, thiện lương cho ta!"
Lam Tuyệt ôm Mặc Thương nhìn chằm chằm căn phòng bị đốt rụi, nhân thủ đứng xung quanh sốt ruột chờ hiệu lệnh dập lửa. Thấy đám cháy không sai biệt mấy, Lam Tuyệt cầm mồi lửa bỏ đi, để lại cho đám người một câu lạnh gáy:
"Ta ngửi thấy mùi Dụ Xà Hương quanh đây. Lam gia dạo này thật không sạch sẽ."
Lam Tuyệt đi một vòng, tiện tay liền châm lửa đốt thêm một gian phòng của hạ nhân, một gian nhà kho trong tiểu viện nhị nương, đốt luôn sân trúc của Lam Tuyết. Nhị nương từ sớm đã dẫn hai tỷ đệ ra khỏi phủ, nói là muốn đi lễ phật. Lam Tuyệt nhếch miệng cười, hay cho ngươi kính yêu thần phật như vậy, gà chưa gáy đã sắp đến cổng chùa. Tốt nhất là về trễ một chút, đợi ta đốt sạch tiểu viện của các ngươi lại về. Hừ!
Lam Triết là gia chủ Lam gia, hắn không cản thì càng không ai dám. Lam Tuyệt mặc kệ lửa lây lan xa tới đâu, huỷ hoại cái gì tài sản. Hễ chỗ nào có manh mối của Dụ Xà Hương, nàng liền phóng hoả.
Lam Triết cuống quít chạy theo Lam Tuyệt, đợi nàng vừa xoay lưng liền cho người dập lửa. Coi như đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm loại này áp lực. Thân là gia chủ lại đứng nhìn nữ nhi bảo bối đích thân ra tay phóng hoả "tiêu trừ hậu hoạn". Có trách thì trách hắn không biết dạy thê nhi, chuyện đê tiện như vậy cũng dám làm, thành công chọc điên tiểu hài tử lương thiện như Lam Tuyệt.
Nhưng là hắn không giấu nổi tò mò, từ đâu Lam Tuyệt phân biệt được Dụ Xà Hương? Hắn phát hiện mấy nơi Lam Tuyệt đốt quả thật còn lưu lại cực nhạt manh mối. Nếu không tập trung tinh thần lực hết mức, hắn cũng không thể phát giác. Vậy làm sao một cái Luyện Thể tầng ba vừa lướt qua liền ngửi ra đến? Khứu giác của nàng cũng quá biếи ŧɦái đi!
Mặc Thương vẫn an tĩnh bên cạnh Lam Tuyệt, trong lòng vừa chua vừa ngọt. Chua vì không hiểu tại sao nàng đáng bị đối xử như thế. Ngọt vì Lam Tuyệt thật sự phẫn nộ rồi, còn phóng hoả để trút giận vì mình đây.
Mặc Thương chôn mặt vào ngực Lam Tuyệt, tay nắm chặt vạt áo nàng. Như thể đây là ngọn cỏ cứu sinh cuối cùng, cả đời cũng không muốn buông ra.
. . .
Buổi trưa, Lam Triết giấu một quyển sách cũ nát trong ngực, rón rén đi đến tiểu viện của Lam Tuyệt.
Quyển sách mà Lam Triết mang đến là Hư Di Thuật, công pháp bảo mệnh tổ truyền của Lam gia. Nghe có vẻ quý giá nhưng mấy gia chủ đời trước chẳng ai thèm tu luyện đến nơi đến chốn. Bọn hắn đều háo hức ngóng trông, rồi lại thất vọng khi được chạm vào. Thậm chí còn lấy ra làm trò đùa.
Không nói đâu xa, ngay lúc Lam Triết kế thừa vị trí gia chủ, gia chủ tiền nhiệm vẫn là thích đùa như thế. Y không