Đoàn người tham gia thí luyện bao gồm một trăm hai mươi thiếu niên Luyện Thể Cảnh và ba mươi thủ vệ Linh Cảnh. Bọn họ chia làm năm nhóm, sau khi xuất phát, mỗi nhóm đều cấp tốc hướng về Ma Thiên Lãnh chi địa.
Đi ròng rã suốt hai ngày, đoàn người tập trung đông đủ trước lối vào duy nhất của Ma Thiên Lãnh. Nơi này nằm trên một dãy núi cao, linh khí dày đặc nhưng yêu thú cũng rất hung tàn. Vì đề phòng yêu thú vượt khỏi lãnh địa tấn công người thường, Lăng Không thành sớm đã mời cao thủ đến bố trí trận pháp, hoàn toàn cô lập nơi này.
Trước khi để mọi người tiến vào, đội trưởng đội thủ vệ thành đứng ra căn dặn:
"Thứ nhất, bên trong có một thung lũng nhìn qua tốt vô cùng nhưng chớ nghĩ rằng chỗ đó thích hợp lưu lại. Nếu ma thú tấn công thành đàn, các ngươi không có bất kỳ cơ hội phản kháng. Dù là bọn ta cũng không giúp được gì.
Thứ hai, không nên đi sâu vào trong núi. Nơi nào linh khí càng nồng đậm thì ma thú cấp cao càng thích chiếm làm lãnh địa. Chớ ngu ngốc đi tranh giành với chúng.
Thứ ba, kết hợp đi cùng nhau là một lựa chọn không tồi. Vừa bảo đảm an toàn, vừa tiết kiệm số lần dùng phù triện khẩn cấp. Vấn đề này không bắt buộc, tuỳ thuộc vào quyết định của các ngươi.
Thứ tư, mỗi người được phát một túi càn khôn để lưu trữ chiến lợi phẩm. Sau khi rót linh khí nhận chủ, liền có thể sử dụng. Không hoan nghênh chiếm đoạt hay huỷ hoại tài sản của Lăng Không thành.
Cuối cùng, chúc các ngươi thí luyện thuận lợi, an toàn trở về.
Còn ai thắc mắc gì không?"
"KHÔNG!" Một trăm hai mươi người đồng loạt trả lời, khí thế bừng bừng.
Kết giới mở ra, đoàn người hăm hở tiến vào.
Mọi người nhanh chóng chào hỏi, làm quen với nhau để ghép thành các nhóm nhỏ. Không ai để ý cũng như muốn bắt chuyện với Lam Tuyệt. Lam Tuyệt càng không có ý định đi cùng người khác. Nàng chuẩn bị vận khí phóng đi thì có người gọi lại.
"Lam tiểu muội, ngươi có muốn đi cùng bọn ta không?
Người hỏi nàng là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi. Tuy nhìn có chút ngốc nhưng trong mắt là thật lòng mời nàng.
"A... Ngươi là...?" Lam Tuyệt nhìn hắn rất quen nhưng không nhớ ra nổi.
"Ta là Lý Việt Cường, con trai của phụ thân ta. Là Lam bá bá nhờ ta chiếu cố ngươi." Thấy Lam Tuyệt không nhận ra mình, Lý Việt Cường có chút bối rối.
"Ha ha ha... ngươi không phải con trai của phụ thân ngươi, vậy chẳng lẽ là con trai của phụ thân ta? Ha ha ha" Đám thiếu niên phá lên cười, khiến Lý Việt Cường xấu hổ đỏ mặt.
"À, Ngô ca ca, hình như Lam bá bá cũng nhờ ngươi đúng không? Vậy ba người chúng ta chiếu cố lẫn nhau thì tốt quá!" Lý Việt Cường là một hài tử chân thật. Hắn hoàn toàn không đọc ra ánh mắt trốn tránh của Ngô Lâm.
"Họ Lý! Đầu của ngươi chứa toàn đất phải không? Tại sao chúng ta phải mang theo một tiểu nữ oa vừa phách lối vừa vô dụng? Ngươi tưởng chúng ta đang đi dạo sao?" Đám thiếu niên sỉ vả Lý Việt Cường.
"Nhưng cũng không nên để nàng một thân một mình ở nơi nguy hiểm thế này?"
"Vậy thì ngươi đi cùng nàng a! Tóm lại là chúng ta không đồng ý. Hoặc là chúng ta, hoặc là nàng, ngươi chỉ được chọn một."
Lý Việt Cường nghẹn một bụng lửa giận. Đám huynh đệ của hắn vì sao hẹp hòi như thế. Hắn tất nhiên muốn đi với nhóm huynh đệ nhưng tâm không bỏ được Lam Tuyệt. Hắn sợ nàng một mình sẽ xảy ra chuyện. Lý Việt Cường do dự hồi lâu.
Lam Tuyệt cũng lười xem tuồng của đám thiếu niên vắt mũi chưa sạch. Nàng định mở miệng từ chối thì thấy Lý Việt Cường nhìn mình đầy kiên quyết, mũi chân vô thức chuyển về phía nàng.
"Các huynh đệ, xin cáo từ. Ta vẫn không yên lòng tiểu muội muội. Phụ thân nàng đã nhờ vả ta, ta cũng đã đáp ứng, quân tử nhất ngôn, không thể không làm. Xin lỗi. Chúc các ngươi hành trình thuận lợi."
Lam Tuyệt trừng mắt nhìn hắn, vừa là ngạc nhiên vừa là buồn cười. Tên này cuối cùng lại chọn đứng về phía mình, nên mắng hắn ngu ngốc hay khen một tiếng hảo hán đây?! Không phải nàng không muốn đi cùng Lý Việt Cường nhưng mục đích của họ quá khác nhau. Nàng không hi vọng kéo hắn vào nguy hiểm.
"Lý ca, ta rất trân trọng tấm lòng của ngươi. Ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta chỉ đến đây nhìn một lúc cho biết, sao đó sẽ ngoan ngoãn tìm một địa phương an toàn ở lại. Ngươi là một cái hảo hán, không cần vì một tiểu cô nương nhàn rỗi như ta lãng phí thời gian."
"Nhưng... "
"Ngươi yên tâm, phụ thân cho ta rất nhiều bảo bối. Ta cũng không phải phế nhân, tự nhiên có cách xoay sở. Ngươi cùng bọn hắn thêm một người thêm một phần sức. Khẳng định có thể thắng lợi hoàn thành thí luyện."
"Nàng cũng đã nói như vậy, ngươi còn do dự cái gì. Đi thôi!" Ngô Lâm thúc giục Lý Việt Cường, lôi kéo hắn đi trước. Trong lòng Ngô Lâm có thẹn nhưng hắn thật sự không nghĩ mang theo gánh nặng như Lam Tuyệt.
Lý Việt Cường tuy đã yên tâm phần nào nhưng vẫn thấp thỏm trong lòng. Đi được mấy bước, hắn ngoái đầu lại nhìn Lam Tuyệt. Chợt phát hiện nàng đã hoàn toàn biến mất, đến vạt áo cũng không kịp nhìn thấy. Lý Việt Cường kinh hãi, nàng làm sao có thể?
Thân thủ Lam Tuyệt nhanh như vút, xuyên qua rừng rậm, thẳng hướng về phía đỉnh núi. Kế hoạch của nàng là thu thập tài nguyên trước, sau đó mới dốc toàn tâm toàn lực đi lấy đồ mình cần. Nếu có rủi ro cũng không sợ rỗng túi trở về, làm trò cười cho thành chủ.
Từ khi tu luyện Hư Di Thuật, bộ pháp cùng khinh công của nàng đã tiến bộ một cách biếи ŧɦái. Chưa đầy một nén nhang, Lam Tuyệt đã lên đến hai phần ba ngọn núi, quãng đường mà một Luyện Thể tầng bảy phải đi ít nhất ba canh giờ.
Lam Tuyệt dừng lại ở một cánh rừng, tìm chỗ nghỉ chân. Nàng lấy nhẫn trữ vật ra kiểm tra. Nhìn qua một lượt, trong lòng không khỏi ấm áp. Nào là giáp hộ thân, binh khí, đan dược, phù triện, mỗi thứ ít nhất ba kiện, một loại cũng không thiếu. Trong đó còn có bảy tấm phù triện khẩn cấp của Lăng Không thành. Thiên a! Bảy tấm này chắc chắn dùng không ít tiền để thỉnh về đi, thảo nào mấy tên thủ vệ nhìn nàng khác lạ như thế. Đây hẳn là "giao lưu trước" trong lời nói của phụ thân. Y quả thực sủng nàng muốn mệnh.
Lam Tuyệt nhợt nhạt cười. Ta sẽ không để ngài lỗ vốn.
Nàng còn ngoài ý muốn phát hiện một ngọc bội lục bích xinh xắn, kèm theo là một tờ giấy. Mở ra thì thấy nét chữ có chút ngây ngô nhưng rất dễ nhìn của Mặc Thương, khoé miệng dịu dàng cong lên.
"Tỷ tỷ, đây là bùa bình an muội tặng cho tỷ. Muội biết tỷ tỷ rất lợi hại nhưng phải đeo bùa bình an mới tốt. Tỷ nhất định phải đeo lên, muội và phụ thân mới yên tâm!
Thương nhi."
Đọc xong, nàng gấp tờ giấy ngay ngắn, nhét vào trong ngực. Sau đó, lấy ngọc bội đeo lên cổ, vuốt ve một hồi.
Việc đầu tiên nàng làm chính là hái rất nhiều thảo dược. Kế tiếp chia thành từng bó nhỏ, cất vào nhẫn trữ vật. Chuẩn bị xong xuôi, nàng duỗi người một cái, mỉm cười hài lòng.
Ngày đầu tiên của buổi thí luyện, ma thú ở ngọn núi nọ không biết mình sắp lâm vào đại bi kịch thảm sát...
Lam Tuyệt đốt thảo dược, tạo ra hương khí dẫn dụ ma thú cấp thấp. Sau đó lấy máu của ma thú cấp thấp trộn với một loại thảo dược khác, dẫn dụ những ma thú cao hơn. Thông qua bàn tay của nàng, hương khí càng lúc càng trở nên mê người. Phàm là ma thú ngửi được đều không kềm chế được dụ hoặc, vô tư bò vào bẫy do nàng giăng ra.
Bản chất Lam Tuyệt không phải người thích lạm sát. Nếu là linh thú đến, nàng liền thả đi, nếu là ma thú, trảm không hai lời.
Kỳ thực có sự phân biệt là vì linh thú cũng giống như đạo tu, dựa vào linh khí của trời đất, tự thân tăng lên tu vi. Ma thú thì khác, ma thú thường thích đuổi gϊếŧ, cắn nuốt tu sĩ lẫn linh thú để hấp thụ huyết tinh tu luyện. Vì vậy ma thú vừa hung tàn vừa khát máu, sát khí rất mạnh, nghiệp chướng nặng nề. Gϊếŧ một cái cũng coi như tạo phúc cho vạn vật.
Ngoài linh thú và ma thú, còn một loài khác là yêu thú. Yêu thú rất ít khi xuất hiện trên đại lục, đa số chỉ tồn tại ở Yêu Vực. Bọn chúng tu luyện bằng cách chiếm đoạn linh khí, luyện hóa tu vi của con mồi. Bất quá sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, bởi vì bọn chúng không thích mùi tanh của máu. Kiếp trước, sau khi nghe một yêu tu lý giải như thế, Lam Tuyệt đã từng cười nhạo trong lòng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng thật cười không nổi...
Sau khi dụ dỗ được một đám ma thú. Lam Tuyệt thả ra khói mê khiến bọn chúng bất tỉnh. Mặt không đổi sắc nói hai tiếng:"Ngượng ngùng...". Kế tiếp liền hung hăng trấn lột. Tràng cảnh không khác gì một đám khuê nữ nhà lành bị đại sắc lang bỏ thuốc, bất lực nằm chờ "bị thịt". Này thì nội đan, này thì da, lông, nanh, vuốt. Đại sắc lang không chê thứ gì, ăn đến sạch sẽ.
Ngày thứ bảy của buổi thí luyện, túi càn khôn của Lam Tuyệt chính thức hết chỗ chứa...
Lam Tuyệt ẩn ẩn rầu rĩ. Nàng chém gϊếŧ ma thú quá dễ dàng, thân thủ không trải qua tôi luyện nên tu vi cứ dậm chân tại chỗ. Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng quyết định dùng cách phổ thông đánh nhau với ma thú. Bất quá vẫn dùng hương khí dụ dỗ, sau đó lấy một địch năm, nhằm ép bản thân đến cực hạn.
Nhờ có quỷ dị bộ pháp từ Hư Di Thuật, Lam Tuyệt không dưới mười lần nhặt lại cái mạng nhỏ, miễn cưỡng vượt qua mười lăm ngày hữu kinh vô hiểm. Mỗi khi đêm xuống, nàng đều tả tơi mỏi mệt nhưng tinh thần trái lại rất tốt. Tu vi tiến triển, Hư Di Thuật càng không ngừng biến hoá.
Ngày thứ mười lăm, Lam Tuyệt càn quét xong ba ngọn núi. Thành công tấn cấp Luyện Thể tầng năm.
. . .
"Các ngươi có cảm thấy ma thú đang dần biến mất?" Thiếu niên mặc y phục màu đen càm ràm. Tu vi của hắn là Luyện Thể tầng bảy, cư nhiên săn lùng suốt mười lăm ngày cũng chỉ gϊếŧ được mấy con cấp thấp. Điểm này làm hắn cảm thấy rất kỳ quái. Ma Thiên Lãnh từ lúc nào nghèo nàn như thế?
Ma Thiên Lãnh không nghèo nàn. Mà là những nơi hắn đi Lam Tuyệt đều đã đi qua. Hơn nữa nàng vơ vét vừa nhanh vừa hung bạo. Thử hỏi bọn hắn còn lại cái gì?
Nhóm của hắn buộc phải bỏ ba ngọn núi đầu tiên, băng qua thung lũng để tiến vào sâu hơn. Hiện tại đã sắp đến thung lũng. Ban đầu còn có lo sợ nhưng theo tình hình hiện tại lại giống như đi giữa