Văn phòng khoa kinh tế, đại học đông thành.
- trần hàng, dạo gần đây có việc gì sao?
- không có gì, chỉ là cảm thấy trong người hơi khó chịu một chút thôi.
trần hàng né tránh câu hỏi quan tâm của người đồng nghiệp. thật ra gần đây gia đình hắn xảy ra chuyện lớn, cha hắn gây ra tai nạn, đối phương bị gãy xương sườn, đâm vào phổi, tên này gia đình có chút thế lực, đe dọa sẽ bỏ tù cha hắn, vu cho cha hắn uống rượu gây tai nạn nghiêm trọng, nếu nhà trần hàng không bồi thường 500 triệu đồng thì hãy đợi trát của tòa đi.
gia cảnh nhà trần hàng rất bình thường, ba mẹ đều là công nhân nhà máy dệt, hắn cũng chỉ là một giảng viên nho nhỏ thành ra nghe như vậy rất hoang mang không biết làm thế nào, mấy hôm nay công an còn thường xuyên mời cha hắn lên đồn lấy khẩu cung. vụ này là cha hắn bị oan, lỗi là thuộc về đối phương nhưng ai bảo nhà hắn thấp cổ bé họng không có quan hệ thì phải chịu. gia đình hắn bây giờ không biết xoay sở đâu ra tiền để đưa cho người ta, cả ngày người trong nhà nét mặt đều phiền muộn, nếu không có tiền cha hắn có thể sẽ phải đi tù vài năm, mẹ hắn vì điều này mà lo lắng, mấy hôm trước bệnh tim tái phát phải nhập viện điều trị.
trần hàng đi ra khỏi văn phòng khoa, tiến về hàng ghế trong khuôn viên phía trước ngồi xuống. hắn muốn tĩnh tâm một chút nghĩ xem có cách nào giải quyết được không. vừa ngồi xuống không lâu, hắn chợt nghe bên cạnh một âm thanh:
- xin chào, em ngồi đây được không?
trần hàng ban đầu cho là một sinh viên nhưng nhìn lại hóa ra chỉ là một cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi. hắn khẽ dịch chuyển về một đầu ghế rồi nói:
- em ngồi đi.
- cảm ơn!
gặp nụ cười thân thiện của cậu bé, trần hàng lên tiếng bắt chuyện
- nhà em ở gần đây à?
- không, em qua đây chơi thôi. anh là sinh viên ở nơi này à?
- à không, anh là giảng viên ở đây.
- ồ, nhìn trẻ quá, anh hẳn rất tài giỏi đi.
nghe cậu bé khen mình, trần hàng có chút phiền muộn, tài giỏi gì đâu, nhà có chút chuyện ta cũng không có năng lực xử lý đây. hắn nói:
- cũng bình thường thôi. em tên là gì?
- lý đông. còn anh?
- trần hàng.
lý đông mỉm cười gật đầu, thực ra hắn đã biết người này. đây chính là một trong những cự đầu thương nghiệp trong tương lai, đứng đầu một chuỗi thương mại hàng điện tử. kiếp trước là người cùng ngành, lý đông rất hiểu người này. nghe nói cha hắn vì gây tai nạn, không có tiền đền bù người ta bị bức vào tù mấy năm, vì lẽ đó hắn quyết tâm nghỉ việc bứt ra ngoài làm ăn, lăn lộn gần chục năm tạo dựng nên cả một tập đoàn lớn.
hôm nay lý đông là tới tìm hắn, lý đông phải tranh thủ thời cơ khi trần hàng còn chưa có ý định ra kinh doanh, kéo người này về dưới trướng, đây sẽ là một viên mãnh tướng thực sự của hắn.
- trần hàng, anh công tác ở khoa nào?
- kinh tế công nghiệp
- là ngành rất có liên quan đến sản xuất công nghiệp phải không?
trần hàng thấy lý đông nói chuyện hơi khác thường, không giống như một đứa trẻ mới tò mò hỏi:
- uhm, một phần là như vậy. em là học ở đâu?
- năm nay em vừa lên cấp 3, học trường chuyên của tỉnh.
- ồ, vậy chúng ta cũng là đồng học đấy, em học ngành gì?
- vật lý
- nhà khoa học tương lai đây, cố gắng lên.
hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, thấy đã thân mật hơn, lý đông gặng hỏi:
- lúc nãy em nhìn thấy anh ở đây một mình, khuôn mặt có chút bất an. có chuyện gì à?
trần hàng hơi bất ngờ, cậu bé này cũng thật nhạy cảm, hắn cũng không hiểu sao khi ngồi cạnh lý đông, trần hàng bỗng cảm thấy rất là dễ chịu, rất muốn nói chuyện cùng, hắn buột miệng:
- nhà anh gần đây xảy ra chút chuyện.
- a, vấn đề là gì?
lý đông chợt mấp máy nghĩ không phải là thời điểm cha hắn gặp rắc rối chứ? nếu là vậy thì có cơ hội để lôi kéo trần hàng rồi.
trần hàng cũng không hi vọng lý đông có thể giúp được gì, chỉ chậm rãi kể lại tình hình với lý đông, coi như là tâm sự với một người lạ cho đầu óc đỡ nặng nề, xong chuyện ai đi đường nấy không liên quan đến nhau. trần hàng bây giờ vẫn còn chưa phải là chủ tịch trần hàng sau này có thể hô mưa gọi gió, cùng lắm hắn bây giờ chỉ là một tên trí thức đang bị khó khăn cuộc sống áp bách mà thôi, hắn còn cần va chạm xã hội, có thời gian rèn rũa trưởng thành.
nghe trần hàng kể xong, lý đông thầm nghĩ “ quả đúng là như vậy”
- anh trần hàng, chuyện này em có thể giúp anh.
trần hàng ngạc nhiên hỏi.
- em nói đùa, em còn nhỏ thế giúp thế nào được anh?
- anh biết cơ khí điện dân doanh đông thành chứ?
- uhm, nghe cũng hơi quen tai… à, có phải là nhà máy sản xuất máy cày cải tiến và máy phát điện không, gần đây anh thấy một số chương trình tin tức có đưa tin, là một hiện tượng công nghiệp của tỉnh. mà chuyện này thì liên quan gì đến em?
- nhà máy đó là do em thành lập.
- a…
trần hàng có chút suy nghĩ không theo kịp lời nói của lý đông. sau một lúc, hắn nói:
- cậu bé, chuyện này em cũng đừng đùa cợt đi, anh nhớ chủ doanh nghiệp là một người tên là mạnh thành, là một người trung niên.
- ha ha, anh trần hàng, anh không biết, em là một trong hai đại cổ đông, chú thành là đứng tên điều hành. em còn chưa đủ tuổi thành niên để đứng tên đăng ký doanh nghiệp nên tạm thời sử dụng chứng minh thư của cha em gọi là lý hải, nếu anh có quan hệ, tra cứu qua cục công thương một chút là sẽ biết ngay.
trần hàng nửa tin nửa ngờ nói:
- em nói chuyện này với anh là có ý gì?
- em muốn giúp anh.
- em muốn giúp anh?
- đúng.
- vì sao?
- em muốn anh giúp đỡ.
- a, em muốn anh làm gì?
- cùng em gây dựng sự nghiệp.
- cụ thể?
- mở công ty sản xuất pin công nghệ cao.
lần này thì trần hàng sợ rồi, hắn không thể tin những lời này phát ra từ một cậu bé, chuyện này thật quá hoang đường, trần hàng gặng hỏi:
- anh và em là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao em lại chọn anh? emhiểu năng lực của anh sao?
- nói thực ra, khi nghe anh giới thiệu tên rồi nói cùng trường cấp 3 với em, em đã biết anh là ai rồi. ngày còn học cấp 3 anh cũng khá nổi tiếng đi, liên tục 3 năm giành giải