Cuối tháng tám, nắng đã ngừng thiêu đốt và vì thế ve cũng đã dừng than thở.
một mùa tựu trường lại tới.
lúc này, trên một tuyến phố đông đúc xe cộ tại hà đô,
- lý đông, sao anh lại bảo bác tài đi đường này? nhà em hay nhà anh đều nằm ở khu đông kia mà?
- ha ha… thế à? uhm… chắc tại lâu quá không lên lại hà đô anh quên mất đường rồi! trương ngọc, em nói xem anh có phải bị bệnh đãng trí rồi không?
trương ngọc quay qua nguýt nhìn lý đông:
- xì… anh nói lừa ai đó? tưởng em dễ tin người thế à? người ta là sinh viên đại học rồi đấy nhé, không còn nhỏ đâu?
nghe tới đây, lý đông bất ngờ quay lại nhìn chằm chằm vào trương ngọc, xem xét một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn dừng lại trên ngực nàng . lý đông đưa tay khẽ vuốt cằm rồi gật gù nói:
- uhm… đúng là không nhỏ thật!
thấy lý đông nói lái vấn đề sang một chuyện tế nhị khác, trương ngọc đỏ mặt rồi trợn mắt gắt lên:
- anh nhìn đi đâu đó? còn nói linh tinh sang chuyện gì thế hả?
lý đông giả bộ không để ý tới phản ứng của trương ngọc, hắn vẫn chăm chú vào vòng một của nàng, miệng không ngừng xuýt xoa:
- chẹp… thật không nói tới cũng không để ý! cỡ 90b… không 95b chứ không đùa đâu nha!
thấy lý đông ngó lơ mình lại nhìn cái mặt ra vẻ như trư bát giới của hắn, trương ngọc một tay đưa chắn trước ngực, một tay nhéo mạnh vào hông lý đông. lý đông lập tức hét lên:
- á… á… trương ngọc, sao lại nhéo anh!
- hừ… tự anh biết! còn hỏi!
lý đông nhăn nhó dịch lùi sang bên tránh thoát bàn tay của trương ngọc, miệng xuýt xoa tay vuốt vuốt bên hông ra vẻ đau đớn lắm.
trương ngọc thì lườm hắn hờn dỗi nói:
- cho đáng đời! ai bảo dám dở trò lưu manh với “chị”! lần sau còn dám thì liệu hồn nghe chưa!
lý đông mặt như bánh đa nhúng nước gật gật đầu ra vẻ đòn đau nhớ lâu, bộ dạng vô cùng đáng thương.
nhìn chàng trai bình thường trước mặt người khác vẫn luôn tỏ ra nghiêm túc chững chạc nhưng trước mặt mình lại có biểu hiện đáng yêu như vậy thì trong lòng trương ngọc bỗng dưng như nếm mật. những chi tiết nhỏ nhặt này lại cho nàng thấy rằng lý đông hẳn đã coi nàng như người thân, theo đó mới bộc lộ ra những nét sinh hoạt tự nhiên như vậy. có chút xúc động trong lòng, tuy không ôm hôn nhưng trương ngọc vẫn khẽ vươn người đưa hai tay nhéo nhéo lúc lắc má lý đông âu yếm hắn:
- xì… được rồi! ngoan rồi chị thương nhá!
- uhm…uhm
trương ngọc vui vẻ lắc qua lắc lại khuôn mặt lý đông một hồi nhưng không thấy hắn làm ra phản ứng gì, nàng bỗng dưng có dự cảm không tốt " lý đông, hắn lại đang nhìn cái gì vậy?"
nghi hoặc dõi theo ánh mắt của lý đông, trương ngọc cuối đầu nhìn xuống:
- a…
một tiếng hét vang lên.
trương ngọc ngồi thẳng dậy khép vội cổ áo. thì ra hôm nay nàng mặc váy cổ trễ nên vừa rồi cuối xuống đã để lộ ra một mảnh da thịt trắng ngần không nên cho kẻ nào đó nhìn. nhưng thực tế là … dĩ nhiên nó lại đã lọt vào mắt và ngay lập tức thu hút tên “trư bát giới” trước mặt này.
lý đông thì... lần này là bị hấp dẫn thật chứ không phải giả vở. nói đùa, mỡ dâng miệng mèo, không nhìn thì lý đông có còn là đàn ông không chứ? đó là còn chưa nói, lý đông đang trong độ tuổi thanh niên, tinh lực dồi dào sao lại không bị cám dỗ cho được, nhất là đó lại là người con gái hắn yêu. danh chính… ngôn… thuận nha! hắn không có đi nhìn bạn gái của người khác nha, nhưng nếu mà bọn họ cho thì… thôi! mơ mộng chi xa vậy? nhìn nhà mình là được rồi!
lý đông mải mê mơ màng thưởng thức ngắm nhìn cặp đảo bồng lai trước mặt
nhưng… hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
phúc vãng họa lai!
một bày tay với những ngón thon dài đưa qua và một kẻ nào đó lập tức vang lên những tiếng kêu như lợn bị chọc tiết:
- á… á… á… đauuuuuuuuuuu…! trương ngọc, sao lại nhéo anh, tha cho anh đi!
- hừ hừ… tha cái gì? đúng là đánh chết không chừa! lần này phải cho nhớ đến già!
nói đoạn bàn tay còn lại tiếp tục vươn tới ghé thăm vào những phần thịt non yếu ớt bên hông sườn.
và… dĩ nhiên thảm trạng của người nào tiếp theo có lẽ cũng không cần phải mô tả.
lúc này, ngồi trên ghế lái, người tài xế trẻ đang trợn trừng mắt, khó mà tin được những gì đang chứng kiến. trong đầu hắn ta đang không ngừng lặp đi lặp lại những ý nghĩ hoang mang và đầy bối rối. có thể nêu đại loại như:
- trời đất, cái gì thế này? đây là vị chủ tịch quyền uy quát tháo phong vân, giẫm một bước chân rung chuyển cả đông thành sao? mình là đang nghe nhầm, nhìn nhầm không vậy?
- cô bé kia là con cái nhà ai mà to gan lớn mật như vậy? giữa thanh thiên bạch nhật dám đùa giỡn con trai nhà lành. có biết lý đông là ai không thế?
- chủ tịch ơi là chủ tịch! hóa ra mọi ngày ngài là giả vờ oai phong đạo mạo à? đừng làm tôi thất vọng! sao lại để phụ nữ giẫm lên đầu thế? vùng lên đi nào!
- không được…. không được… mình là vệ sĩ riêng sao có thể để chủ tịch bị đàn áp như vậy? nhưng… nếu mình can thiệp vào, chủ tịch liệu có đuổi việc mình không nhỉ?
- hừm… thôi bỏ đi… có thấy ai kêu cứu đâu mà phải quan tâm! việc của mình là tập trung lái xe là được rồi!
nghĩ tới đây, người tài xế làm như mắt điếc tai ngơ, miệng khẽ huýt sáo ra chiều rất là vui vẻ trước cảnh phố phường nhộn nhịp.
vài phút sau,
khi đã cùng lý đông nháo trò khiến quần áo đầu tóc rối thành một chùm, trương ngọc mới buông lý đông ra. nhớ tới trong xe còn có người khác, nàng vội vàng vuốt lại tóc tai cùng quần áo
như để tránh đi chuyện xấu hổ vừa rồi, trương ngọc lên tiếng:
- lý đông, nói đi, anh định đưa em đi đâu?
tiếp đó, lại như nhớ tới cái gì, trương ngọc bồi thêm một câu:
- trả lời tử tế, không cho đùa cợt vớ vẩn đâu!
lý đông nhăn nhó vừa xoa hông, vừa trả lời:
- được rồi, là … anh có chút bất ngờ dành cho em!
nghe tới đây hai mắt trương ngọc sáng lên, nàng lại nhào tới ôm vai lý đông dồn dập hỏi:
- bất ngờ? bất ngờ gì vậy? nói em nghe