Giao xong nhiệm vụ, lý đông ra hiệu cho bốn người dalton có thể lui ra nghỉ ngơi.
khi này, chỉ còn riêng hai người, lý đông mới lên tiếng hỏi thiều đại:
- thiều đại, trên tư cách là người lãnh đạo trực tiếp biệt đội angels of death, cậu không quan tâm tôi vừa giao nhiệm vụ gì cho dalton sao?
thiều đại nhếch miệng cười rồi trả lời:
- ha ha… gọi là lãnh đạo trực tiếp nhưng cậu mới là người khai sáng và thủ lĩnh tối cao của cả đội, tôi chỉ là người thừa hành. do đó chuyện cậu thấy cần nói thì sẽ nói, chuyện thấy không cần nói thì sẽ không nói, tôi nghĩ mình chỉ cần quan tâm và làm tốt các công việc được giao là được.
lý đông nheo mắt nhìn thiều đại đánh giá, hắn cảm thấy qua một thời gian rèn rũa và va chạm thực tiễn thiều đại đã trưởng thành lên khá nhiều. phải hiểu hai người trước đây vốn là quan hệ bạn bè bình đẳng do vậy bỗng nhiên thay đổi vai vế tất nhiên sẽ trở nên có chút gượng gạo. theo đó, thiều đại nói ra những lời vừa rồi một mặt là để trả lời cho câu hỏi của lý đông, ở một mặt khác hắn muốn cho lý đông biết hắn đã thừa nhận lý đông như là một thượng cấp, sẵn sàng tuân thủ và thực hiện theo các mệnh lệnh và yêu cầu của lý đông. có thể thấy đây rõ ràng là một sự chuyển biến có tính thực chất trong mối quan hệ của hai người. về mặt hình thức có thể thiều đại vẫn xưng hô ngang vai với lý đông nhưng thực tế hắn đã ngầm cho thấy địa vị của lý đông là ở cấp độ cao hơn trong lòng hắn.
lý đông trầm ngâm một lúc rồi đưa tay vỗ vai thiều đại thâm tình nói:
- thiều đại, cậu nên nhớ trong mắt tôi, cậu không chỉ là người cộng sự, người chiến hữu mà còn là một người bằng hữu thân thiết. đây cũng là lý do để tôi đưa cậu thâm nhập vào vòng tròn quan hệ và nhiệm vụ của tôi. chính vì thế tôi cũng không có lý do phải dấu cậu bất cứ chuyện gì đặc biệt là như việc vừa rồi. sở dĩ tôi chưa nói chính là bởi vì tài liệu khi nãy tôi cũng vừa mới tới tay, chưa kịp trao đổi lại với cậu mà thôi. cậu hiểu điều này chứ?
thiều đại nghe ra dụng ý trong lời nói của lý đông, hắn có chút cảm động rồi gật gù lên tiếng:
- tôi hiểu! cậu tiếp tục nói đi, tôi đang nghe!
- uhm… về việc giao nhiệm vụ vừa rồi cũng là có liên quan đến kế hoạch tôi trao đổi với cậu qua điện thoại lần trước.
- cậu nói tới là đảo similo?
lý đông gật đầu khẳng định:
- đúng vậy! nhiệm vụ này là một phần trong chuỗi kế hoạch khổng lồ tôi đã xây dựng để biến similo thành một căn cứ bất khả xâm phạm. và như một ai đó từng nói, căn cứ vô địch là một căn cứ không có tọa độ do vậy tôi quyết định đi theo đường hướng phát triển này. nói một cách cụ thể hơn, căn cứ của chúng ta sẽ là một khối máy móc hoàn chỉnh khổng lồ ngụy trang dưới vỏ bọc là một hòn đảo. theo đó, nó có thể là một hàng không mẫu hạm, có thể là một tàu ngầm nguyên tử, có thể là một phi thuyền và thậm chí còn hơn thế nữa. uhm… so với những gì lần trước đã nói với cậu thì đây chính là bản nâng cấp và mở rộng của kế hoạch. thiều đại, cậu thấy thế nào?
lúc này, nghe xong những gì lý đông vừa nói, mặc dù là một người vô cùng điềm tĩnh nhưng thiều đại không khỏi trợn mắt ngoác mồm, hắn có cảm giác như mình đang nghe một khoa học gia nào đó khoác lác vậy.
sau giây lát để ổn định và phân tích những gì vừa nghe được, thiều đại mới khó khăn nói ra từng từ một:
- lý… đông, kế hoạch của cậu thật sự mang tới cho tôi một cảm giác choáng ngợp và hứng khởi tới run rẩy, nó thật sự quá lớn lao, quá kỳ vỹ so với tưởng tượng của tôi. có điều nếu điều cậu vừa nói không phải là một kế hoạch hoang tưởng thì lòng dạ và tư tưởng của cậu thật sự quá vĩ đại rồi.
nhận ra ý nghĩa của sự thiếu tin tưởng trong lời nói vừa rồi của thiều đại, lý đông cười lớn:
- ha ha, thiều đại! nói thật với cậu đến chính tôi khi mới viết ra xong bản kế hoạch này đọc lại cũng cứ nghĩ là do tác giả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nào đó viết ra. có điều, cậu quên là sau lưng tôi còn có cả tập đoàn công nghiệp hùng mạnh sao? kỹ thuật và tài chính chẳng phải là điều kiện tiên quyết để thực hiện kế hoạch này? nếu thật sự chúng ta làm được, similo hoàn toàn có thể trở thành kỳ quan công nghệ của thế giới đấy.
thiều đại lên tiếng phản bác:
- kỷ nguyên mới đúng là rất mạnh có điều ngay cả khi yêu cầu về tài chính được đáp ứng thì những rào cản kỹ thuật đây? chế tạo một cỗ máy khổng lồ như thế thật sự có quá sức hay không? đó là còn chưa kể chúng ta cần tập hợp một đội ngũ nhân lực khổng lồ để làm ra nó. cậu tính tới chưa?
- ha ha… thiều đại, cậu mới tham gia vào giai đoạn đầu của kế hoạch căn cứ quân sự nên cậu không nắm được hết các thông tin. đợi sau khóa huấn luyện trở về về tiếp quản lại căn cứ, cậu sẽ thực sự biết được tiềm lực công nghệ của chúng ta hiện nay vốn đã không còn cùng các quốc gia đương đại so sánh. mặt khác, kế hoạch similo cũng không phải cần quá gấp, chúng ta có thể dùng năm năm, mười năm hoặc lâu hơn nữa để biến nó trở thành hiện thực. tôi đang nghĩ biết đâu sau này công năng của nó không còn giới hạn phục vụ lợi ích của chính chúng ta mà sẽ là của toàn nhân loại thì sao? uhm… ở một mặt khác, không phải cậu đang lo lắng về vấn đề nhân sự sao? đó cũng là mục đích chính của nhiệm vụ mà tôi vừa giao cho dalton đấy.
thiều đại hiểu ra vấn đề thì lên tiếng:
- nói vậy là cậu muốn bọn họ tìm kiếm nhân sự để xây dựng căn cứ?
- đúng vậy, đó chính là kế hoạch trù bị nhân sự. có điều cái chúng ta cần nhất không phải là đội ngũ lao động chân tay mà chính là đội ngũ các nhà khoa học ở đa dạng các lĩnh vực nhằm biến căn cứ thành một cỗ máy có hệ sinh thái tự nhiên và xã hội tuần hoàn như một thành phố thu nhỏ, có thể tự cung tự cấp trong thời gian ngắn. chúng ta sẽ chỉ cần sử dụng đội ngũ nhân sự giàu chất xám còn về nhân lực cơ học thì có thể sử dụng máy móc hoặc người máy để thay thế, như vậy sẽ tăng tính bảo mật và hiệu suất lao động sẽ cao hơn rất nhiều, đẩy nhanh tiến độ hoàn thành của căn cứ.
nghe tới đây, như nghĩ ra cái gì thiều đại trợn mắt nhìn lý đông hỏi:
- như vậy ý cậu là sẽ theo dõi và bắt cóc các nhà khoa học để bọn họ phục vụ cho chúng ta?
lý đông không trả lời mà chỉ