Cổng trường đại học kinh tế quốc gia, giờ tan lớp
đình hương đang loay hoay ngó nghiêng tìm chiếc xe quen thuộc của gia đình thì bất ngờ một chiếc maybach từ từ chạy tới rồi đỗ lại trước mặt nàng.
từ trên xe một người thanh niên đeo kính râm mặc trang phục khá thời thượng bước xuống tươi cười nhìn đình hương lên tiếng:
- đình hương, chào em!
nghe là có người gọi mình, đình hương chăm chú nhìn người vừa xuất hiện, sau giây lát nàng nhận ra cũng không phải ai xa lạ mà chính là người mới có buổi ra mắt cùng nàng hôm trước, thành tú. đặc biệt là trên tay người này còn đang ôm một bó hoa lớn thu hút sự chú ý của không ít người nhìn về phía này.
khá ngạc nhiên với sự có mặt của hắn ở đây, đình hương lên tiếng hỏi:
- anh thành tú, chào anh. sao anh lại tới đây?
thành tú mỉm cười:
- lúc nãy mẹ anh và mẹ em vừa có việc đi cùng nhau, theo đó cô tố lan phải sử dụng xe nhà nên nhờ anh qua đón em về. còn về bó hoa này, trên đường tới đây anh thấy cửa hàng đang bán đẹp quá, anh chợt nghĩ chỉ có cô gái như em mới xứng đáng nhận nó nên mua và mang đến để tặng em.
nói xong thành tú đầy thành ý dùng cả hai tay nâng bó hoa đưa tới trước mặt đình hương với ánh mắt chờ đợi.
tuy vậy, trái ngược với mong muốn của thành tú, đình hương lại không quá chú ý vào bó hoa, cũng không đưa tay lên nhận nó mà lên tiếng hỏi lại:
- nói vậy, sao mẹ em không nhắn tin hay thông báo gì cho em nhỉ?
thành tú kiên nhẫn trả lời:
- chắc cô quên thôi, em có thể gọi lại để xác nhận. yên tâm, anh đảm bảo đưa em đi đến nơi, về đến chốn. uhm… đình hương, em nhận hoa đi!
thành tú bước gần thêm một bước, nâng bó hoa lên cao hơn.
quan sát xung quanh nhận thấy đang có không ít ánh mắt tò mò kèm những âm thanh trầm trồ ngưỡng mộ, đình hương cảm thấy thật khó xử. nhận thì sợ mọi người lời ra tiếng vào đồn thổi này nọ, không nhận thì sợ làm bẽ mặt thành tú, phải hiểu người ta cũng là một mảnh thành ý mà tới đây, lại là con trai của bạn thân mẹ mình không thể làm quá được.
đắn đo giây lát khi đình hương định tặc lưỡi đưa tay lên nhận cho qua chuyện thì từ phía bãi gửi xe gần đó nàng nhác thấy một dáng người quen thuộc đang dắt xe đi ra, trùng hợp là người này cũng đang đưa mắt nhìn về phía nàng.
theo đó, cánh tay vừa mới nâng lên được một nửa của đình hương bất giác rụt lại.
ở phía đối diện, lý đông dĩ nhiên đang định lấy xe về nhà thì tình cờ bắt gặp tình huống trước mắt, có chút gì đó ngạc nhiên nhưng ngẫm lại việc này hình như là không liên quan đến mình cho lắm, lý đông liền nhếch miệng cười, khẽ gật đầu chào đình hương rồi chuẩn bị lên xe.
phản ứng của lý đông lúc này nhìn như bình thường nhưng lại vô tình khiến đình hương có cảm giác lo được, lo mất nào đó. nàng cảm thấy nếu không giải thích rõ việc này cho lý đông nàng sợ rằng mình sẽ không có cơ hội ở gần hắn hơn nữa vậy.
nghĩ tới đây, cũng không lo lắng thêm vấn đề mặt mũi của thành tú được nhiều, trước ánh mắt ngạc nhiên của hắn, đình hương gạt bó hoa sang một bên rồi hấp tấp chạy tới trước mặt lý đông giữ tay lái của hắn lại vội vã lên tiếng:
- lý đông, lý đông… chuyện này là hiểu lầm, không phải như cậu nghĩ đâu.
lý đông bất ngờ thấy hành động kỳ lạ này của đình hương nên ngạc nhiên hỏi lại:
- đình hương, sao vậy? có chuyện gì mà hiểu lầm với không?
đình hương rối rít giải thích:
- việc tặng hoa vừa rồi, thực ra… thực ra người kia chỉ là được mẹ mình nhờ tới đón mình thôi. giữa bọn mình không có chuyện gì hết.
lý đông gật gù:
- uhm… nhưng mà chuyện như vậy thì cũng bình thường mà. có vấn đề gì đâu mà cậu rối lên giải thích vậy?
nghe tới đây, thấy lý đông vẫn tỏ ra thân thiết như mọi ngày, đình hương mới ý thức được là mình phản ứng có chút hơi quá. có lẽ do vừa rồi nàng thực sự cho rằng lý đông sẽ nghĩ nàng đang hẹn hò với thành tú rồi xa lánh nàng nên mới làm ra hành động như vậy.
có chút đỏ mặt xấu hổ, đình hương mới nhoẻn miệng cười nói:
- à… không, là mình chỉ muốn nói vậy cho cậu nghe thôi! có lời đồn thổi gì không đúng cậu còn đứng ra giải thích cho mình chứ, phải không?
lý đông mỉm cười:
- ha ha… ra là vậy! à mà xe nhà chưa tới à? sao giờ này cậu còn đứng đây?
đình hương nghe hỏi thì như nghĩ ra cái gì vội vàng túm lấy tay lý đông lắc lư:
- lý đông, hôm nay mẹ mình có việc dùng tới xe, cậu cho mình ké về cùng nha!
lý đông gật gù:
- ồ, vậy à? được, không vấn đề gì! lên xe đi!
thấy lý đông đã đáp ứng, đình hương vô cùng vui vẻ. phải biết kể từ tối hôm đó đến giờ, nàng vẫn xấu hổ còn không dám nhìn mặt hay thân cận gì hắn đây. nhân việc hôm nay, bình thường hóa quan hệ lại cái đã, có như vậy muốn phát triển cái gì về sau cũng sẽ dễ dàng hơn.theo đó, đình hương vẫy vẫy tay về phía thành tú nói:
- anh thành tú, anh có việc gì cứ đi đi, em ké bạn về nhà được rồi. việc hôm nay, cảm ơn anh nha!
sau đó, bỏ mặc vẻ mặt còn đang chưng hửng của thành tú, đình hương mau chóng ngồi lên phía sau yên xe lý đông, một tay vịn nhẹ eo hắn rồi nói:
- lý đông, mình đi thôi!
- uhm… ngồi vững nhé!
lý đông vít nhẹ tay ga, chiếc xe future neo chầm chậm tiến ra đường lớn.
tại cổng trường, còn lại một mình, thành tú ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chiếc xe cho tới khi nó dần mất hút trong dòng người qua lại. lúc này, trong lòng hắn bỗng dâng lên một sự tức giận không hề nhẹ, theo đó thành tú vung tay vứt bó hoa vào bên vệ đường rồi lên xe rồ