Hà đô, văn phòng công ty tnhh mtv lương thực miền bắc
giám đốc đình tùng khi này đang tiếp một cuộc điện thoại, miệng ông ta thì lại không ngừng điều đình:
“vâng, anh thư thả cho một thời gian, đợt này bên phía đối tác họ cũng chậm tiền”
“không, làm gì có chuyện đấy đâu anh. anh đừng nghe đồn thổi bên ngoài, bên đó họ vẫn làm ăn bình thường mà, chỉ là đơn hàng của họ cũng lớn nên cần thời gian thu xếp thôi”
“anh cứ yên tâm, chậm nhất một tuần nữa, bên tôi sẽ thu xếp để thanh toán cho anh đầy đủ”
“được, mong anh tin tưởng! cảm ơn anh!”
cúp cuộc điện thoại, đình tùng ngả lưng ra ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà thở dài chán nản. cho đến bây giờ, đình tùng không nhớ nổi đây đã là cuộc gọi đòi nợ thứ bao nhiêu mà mình phải tiếp trong buổi sáng ngày hôm nay rồi. một điều càng không ngờ tới là thậm chí đến cả mấy cái công ty ngày trước luôn mồm cầu cạnh để được cung cấp những thứ văn phòng phẩm dạng lông gà vỏ tỏi thì bây giờ cũng mạnh miệng gọi điện đến thúc giục đe dọa kiện tụng để đòi thanh toán hóa đơn.
cảm giác bây giờ của đình tùng thật giống như hổ lạc đồng bằng bị chó khinh vậy!
đang khi đình tùng ủ rũ não nề thì bất chợt có tiếng gõ cửa thùng thùng vang lên khiến ông ta giật nảy cả mình. chưa bao giờ đình tùng có cảm giác phải sợ nghe tiếng gõ cửa như bây giờ, nguyên nhân bởi mấy ngày hôm nay cứ hễ có người gõ cửa là y như rằng chính là viên trợ lý vào báo cáo có người đến gặp để đòi nợ, bảo sao ông ta không hoảng hốt cho được.
nghĩ là vậy nhưng thân là người chịu trách nhiệm lớn nhất ở cái công ty quốc doanh này, dĩ nhiên đình tùng vẫn cần phải ra mặt. ông ta hiểu tránh né bằng cách lấy lý do đi công tác hay gì đó khác chỉ làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn mà thôi.
theo đó, đình tùng ngồi thẳng người dậy, tay cầm bút, lật mở hồ sơ giả bộ đang chăm chú xử lý giấy rồi rồi nói vọng ra
- vào đi!
- cạch! - có tiếng kêu báo hiệu chốt cửa được mở ra.
khác với sự tưởng tượng của đình tùng, đi vào không phải là người trợ lý riêng của ông ta mà lại là vị trưởng phòng kinh doanh nguyễn việt.
đình tùng nhác thấy là người này thì khẽ thở phào một hơi rồi lên tiếng hỏi:
- là cậu hả, có việc gì vậy?
nghe lãnh đạo hỏi mình nhưng có lẽ do chạy vào đây quá gấp gáp hoặc gặp chuyện gì gây xúc động mạnh nên vị trưởng phòng nguyễn việt phải vừa thở vừa nói từng câu đứt quãng:
- giám đốc, chúng ta vừa có… có một… một đơn hàng lớn!
đình tùng nghe xong lời này thì sắc mặt đen hết cả lại, không giữ được miệng phun ra câu chửi tục:
- mẹ kiếp! đơn hàng lớn! đơn hàng lớn cái con lợn gì hả!
phản ứng bất ngờ của đình tùng khiến nguyễn việt ngơ ngác đứng đực mặt ra. hắn quả thực không biết rằng cụm từ gồm ba chữ “đơn hàng lớn” này chính là những từ ngữ ông ta ghét phải nghe nhất bây giờ, thậm chí có thể xem như là ám ảnh. sự việc này nói ra cũng là có nguyên do bởi chỉ mới mấy tháng trước đây thôi, cũng chính vị trưởng phòng nguyễn việt này chạy vào trong thông báo cho đình tùng một tin tượng tự và kết quả bi đát như thế nào chẳng phải bây giờ đã quá rõ rồi sao?
nguyễn việt hào hứng bao nhiêu khi bước vào đây thì nghe xong tiếng quát của đình tùng chợt lạnh lòng ngược lại bấy nhiêu. sau khi nghệt mặt ra nhìn lom lom khuôn mặt đang đỏ lên vì giận dữ của đình tùng, hắn ta mới lấy hết bình tĩnh lắp bắp mở lời:
- giám đốc! đúng… đúng là…là chúng ta có đơn hàng lớn thật mà.
đình tùng thét lên:
- hừ! cậu còn nói! chính cái đơn hàng lớn chết tiệt của cậu mấy tháng trước báo hại công ty sắp phải đóng cửa đến nơi rồi, cậu còn thấy chưa đủ hay sao mà còn vào đây bla bláp đơn lớn đơn nhỏ này nọ hả?
- dạ… em… em…
- em em cái con khỉ! từ bây giờ tôi cấm cậu nhắc tới bất cứ cái gì kèm theo chữ “lớn” trước mặt tôi! bây giờ thì đi ra ngoài ngay!
nguyễn việt cảm thấy vô cùng oan uổng, hợp đồng kia cũng không phải là do hắn mang về, đó rõ ràng là đối tác chiến lược lâu năm của công ty mà nói một cách công bằng thì chính đình tùng mới là người đầu tiên liên hệ với họ từ nhiều năm trước. hắn chỉ là người truyền đạt mà thôi nào ngờ bây giờ lại thành đối tượng bị giận cá chém thớt.
mang một bụng ấm ức nhưng nguyễn việt vẫn gật đầu vâng dạ rút lui ra ngoài. tuy vậy khi gần tới cửa như có chút không cam lòng, hắn quay đầu nói nhanh:
- giám đốc, nhưng cái đơn hàng… “to”… này là tới từ kỷ nguyên mới!
- hừ, cút! “to” hay “lớn” gì cũng không được nói trước mặt tôi! ra ngoài ngay!
nói tới vậy mà thấy vị giám đốc vẫn không xê dịch gì, nguyễn việt đành cắm đầu đi ra cửa. ngay khi hắn vừa đưa tay mở chốt thì tiếng đình tùng lại quát lên:
- đứng lại! cậu vừa nói cái gì?
nguyễn việt quay đầu nghi hoặc nhìn đình tùng, thấy ông ta đang trợn trắng mắt lên, hắn vội nép người dựa lưng vào cửa rồi mới lắp bắp nói:
- dạ… em nói là… là… có đơn hàng “lớn”… à là “to”… à là “không nhỏ” ạ.
đình tùng gầm lên:
- hừ… cậu giỡn mặt tôi đúng không?
nguyễn viêt toát mồ hôi hột giải thích:
- dạ… dạ, sếp hiểu lầm, em nào…nào dám thưa sếp!
đưa mắt nhìn bộ dáng lúng túng của thuộc cấp, đình tùng nhận ra là hắn không có ý đùa cợt mình, chẳng qua là bị ông ta ép đến gấp quá nên không trả lời vào trọng tâm vấn đề mà thôi. theo đó khẽ hừ lạnh một cái, đình tùng tiếp tục hỏi:
- cậu vừa nói đơn hàng là từ đâu?
nguyễn việt lập tức trả lời:
- dạ, từ.. từ kỷ nguyên mới ạ!
- kỷ nguyên mới? không phải là tập đoàn công nghiệp số một trong nước đó chứ?
nguyễn việt lập tức gật đầu:
- dạ, đúng rồi sếp!
đình tùng nghi hoặc:
- bọn họ là tập đoàn công nghệ, mua lương thực làm gì?
nguyễn việt thấy đình tùng đã dùng chất giọng ôn hòa trở lại để quan tâm hỏi tới đơn hàng thì lập tức lấy lại được bình tĩnh trả lời:
- dạ, em nghe nói là bên họ đang có chương trình từ thiện “tết ấm no” dành cho đồng bào vùng sâu vùng xa và người dân ở các tỉnh nghèo khó khăn nên cần thu gom một lượng gạo lớn.
đình tùng gật gù:
- uhm… ra là vậy. thế họ cần đặt bao nhiêu?
- dạ, khoảng 200 nghìn tấn gạo tấm 5% ạ!
- cái gì? nhiều như vậy? – đình tùng đứng bật dậy.
như sợ vị giám đốc lại xúc động, nguyễn việt vội trả lời:
- vâng, chương trình của họ sẽ được triển khai trên cả nước nên nhu cầu là rất lớn. họ biết là thời gian còn lại không nhiều nên có nói là