Buổi chiều, vẫn tại chiếc bàn đôi trong quán cà phê nhân ngõ bảo khánh quen thuộc, lý đông và thủy tiên đều đã ngồi ở đây theo như đã hẹn.
khi này, thủy tiên vừa nhâm nhi ly sữa chua đánh đá vừa nheo mắt mà nhìn lý đông. có vẻ không quen được với ánh mắt đầy tính xâm lược của cô gái trước mặt, lý đông đành lên tiếng:
- được rồi, chị thủy tiên, bộ trên mặt em có gì sao mà chị săm soi dữ vậy?
thủy tiên bỏ xuống ống hút sau đó nhếch nhếch miệng trả lời:
- em không thấy bản thân mình có rất nhiều thứ để người khác phải chú ý sao?
- ủa…thật vậy sao?
- uhm! đúng thế! – thủy tiên gật gù.
- nhưng cho dù là như vậy thì chị cũng đừng có nhìn em như thế chứ? em có cảm giác mình giống như một con khỉ trong sở thú đang bị bọn trẻ ngắm nhìn vậy.
thủy tiên cười rộ lên vui vẻ:
- ha ha… chị không phải đứa trẻ, em cũng không phải con khỉ. có điều nếu em tự nhận là như vậy thì chị thấy cũng không có vấn đề gì.
lý đông cười khổ xua tay:
- đấy là em nói hình tượng… được rồi, vào vấn đề chính. rốt cục chị nghĩ ra được cách nào cho em chưa?
nhìn thấy vẻ nghiêm túc của lý đông, thủy tiên biết cũng không nên trêu chọc thêm hắn, theo đó nàng lệch đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
- uhm! chị đang nghĩ vấn đề lớn nhất của chú đình tùng bây giờ chính là không có nguồn tài chính để thanh toán cho đầu vào dẫn tới nguy cơ đình trệ kinh doanh và đi tới con đường phá sản. gần đây, chú ấy cũng đã tính tới việc cầm cố tài sản cá nhân và vay nợ nhưng chuyện này cũng không hề dễ dàng. bên phía ngân hàng họ cũng có đội thẩm tra chuyên nghiệp, do đó việc công ty phát sinh việc mất hàng dẫn tới âm vốn chủ sở hữu rất khó qua mặt được bọn họ. hiện tại, chú ấy cũng chỉ còn có thể trông cậy vào việc bán tài sản, có điều việc này cũng cần có thời gian, bán gấp quá thì chắc chắn số tiền thu về cũng thua thiệt khá nhiều. nhưng cũng may là bây giờ em đã đòi lại được khoản tiền hàng này, theo đó nếu em không muốn ra mặt trả lại thì chị có một cách đấy?
nghe tới đây, lý đông thúc giục:
- vậy chị nói thử xem!
mặc vẻ mặt đầy trông đợi của lý đông, thủy tiên đủng đỉnh khẽ ghé miệng hút một ngụm sữa chua sau đó mới trả lời:
- giải pháp chính là từ bán trái phiếu doanh nghiệp.
- bán trái phiếu?
- uhm… đúng vậy, trái phiếu chính là một hình thức huy động vốn làm ăn khi mà doanh nghiệp không muốn pha loãng cổ phần của mình nhưng lại gặp khó khăn trong việc vay vốn từ ngân hàng. em cũng biết doanh nghiệp của chú đình tùng là doanh nghiệp 100% vốn nhà nước chưa được cổ phần hóa nên đương nhiên sẽ không có khả năng huy động vốn cổ đông từ bên ngoài, do vậy chị nghĩ chỉ có cách sử dụng hình thức huy động vốn dạng trái phiếu doanh nghiệp. bản chất việc đầu tư trái phiếu này cũng là dành cho những người đầu cơ nên có mức độ chấp nhận rủi ro cao hơn so với ngân hàng, theo đó khả năng sẵn sàng bỏ vốn sẽ nhiều hơn, chỉ cần một mức lãi suất phù hợp là được. việc của em chính là thông qua cá nhân hoặc tổ chức nào đó đóng vai trò nhà đầu tư là được, cũng sẽ ít gây ra nghi ngờ gì lớn.
lý đông nghe xong thì hơi suy nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- nhưng nếu là như vậy thì chẳng phải công ty của chú đình tùng vẫn còn một khoản nợ nhà đầu tư sao? chỉ là đổi chủ nợ này sang chủ nợ khác, em thấy cách này sẽ chỉ giải quyết vấn đề về vốn trong ngắn hạn được mà thôi.
thủy tiên khẽ liếc lý đông một chút rồi mỉm cười:
- nhưng bản chất nợ là khác nhau đấy chứ, một khoản nếu không trả thì sẽ phá sản, một khoản không trả thì cũng không sao đúng không? chẳng nhẽ em lại đi kiện tụng đòi lại số tiền đó à? kỳ phiếu phát hành cho nghiệp vụ này sẽ là loại kỳ phiếu trả lãi sau với thời gian đáo hạn là năm năm, với thời gian đủ dài này chị nghĩ nhờ số vốn của em, công ty chú ấy có khi lại xoay sở ra được nhiều khoản lợi nhuận thì sao?
- nhưng… chú đình tùng sẽ chấp nhận phương án này?
- có gì mà không chấp nhận chứ. so với việc bán nhà để vợ con ra đường thì chị nghĩ chú ấy sẽ đồng ý thôi. cái chú ấy cần nhất bây giờ chính là thời gian, khi kéo dài được thời gian thì sẽ còn có cách khác để kiếm lại số tiền đã mất. chỉ cần tạm ổn định được tình hình là chú ấy chắc chắn sẽ làm.
lý đông nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nhìn thủy tiên gật gù:
- em thấy cách này hợp lý đấy. nếu chú đình tùng thông qua thì chị làm trung gian giới thiệu nhà đầu tư luôn nhỉ? em sẽ để người đại diện gặp gỡ chú ấy.
thủy tiên đưa tay vuốt tóc mai, sau đó chống cằm rồi lên tiếng:
- uhm… không vấn đề gì. nhưng mà phí nhiều công sức như vậy, phí tư vấn và môi giới của chị em tính sao đây?
lý đông cười lớn:
- ha ha… vậy chị muốn tính phí như thế nào?
thủy tiên ra vẻ suy nghĩ một hồi sau đó lắc đầu trả lời:
- tạm thời chưa tính toán. đợi sau này có việc gì khó khăn thì gặp em một thể!
- được!
lý đông lập tức khẳng khái nhận nợ. nợ ai chứ nợ một cô gái như thủy tiên thì cũng không có gì phải ngại. đến hôm nay qua cuộc trao đổi với nàng, lý đông mới nhận ra hình như hắn hơi đánh giá thấp năng lực của cô gái xinh đẹp trước mắt này. thủy tiên rõ ràng không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc mà trí tuệ cũng không phải là bình thường, hắn thấy nếu có thể đưa được cô gái này vào trong tập đoàn của mình thì sẽ là một trợ lực rất lớn.
nghĩ tới đây, như nảy ra một sáng ý nào đó, lý đông lên tiếng dò hỏi:
- chị thủy tiên, hiện giờ chị đang làm cho công ty của gia đình à?
thủy tiên khá ngạc nhiên khi lý đông bất ngờ hỏi nàng điều này, tuy vậy nàng vẫn gật đầu:
- uhm… chị đang giúp cha và anh trai quản lý chuỗi khách sạn và nhà hàng, phụ trách mảng tài chính kế toán.
- chị đào tạo chuyên sâu về tài chính?
- uhm… chị tốt nghiệp khoa tài chính và quản trị kinh doanh của yale.
- chậc chậc, ra là vậy! đúng là lâu nay em có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn rồi!
thủy tiên khẽ lườm lý đông một cái sau đó bĩu môi:
- chị chẳng qua là có nền tảng gia đình sẵn thôi, đâu có được như em, 600 tỷ nợ khó đòi như vậy lại có thể đơn giản lấy về, hơn nữa cũng không thèm liếc mắt lấy một cái đã đòi trả lại cho người khác.
- ha ha… đó là em có con đường đặc thù, lĩnh vực khác nhau nên không cùng so sánh như vậy được. uhm… vậy tương lai chị định tiếp tục gắn bó với công việc đó à?
thủy tiên lắc đầu:
- chị cũng chưa tính toán được xa