Thành tú nhận ra đình hương đã có dấu hiệu ngấm thuốc, tuy nhiên để cho chắc ăn hắn vẫn đứng lên đi tới bên cạnh nàng khẽ lay nhẹ vai dò hỏi:
- đình hương! đình hương! em sao thế?
đình hương khi này đã hoàn toàn bị mê đi do vậy dưới tác động của thành tú cả người từ từ đổ nghiêng sang bên cạnh. thấy vậy thành tú vội giữ lấy cánh tay đình hương để nàng khỏi ngã xuống đất.
khẽ đảo mắt nhìn xung quanh thấy mọi người hoặc đang tập trung vào sân khấu hoặc là mải chuyện trò không ai để ý tới bên này thành tú mới tạm yên tâm. theo đó, hắn giơ tay ra hiệu cho tên bồi bàn tiến về phía mình rồi hai tên khom người, mỗi tên khoác một cánh tay đình hương lên vai mình dìu nàng đi tới lối cầu thang dẫn lên khu văn phòng điều hành trên tầng hai.
việc làm này của hai người tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt tò mò của một số khách nhân tuy nhiên bọn họ lại thấy có sự tham gia nhiệt tình của nhân viên phục vụ nên chỉ cho rằng cô gái bị mệt gì đó đang được người bạn đi cùng dìu lên trên để chăm sóc y tế do vậy bọn họ cũng không ra mặt can thiệp gì.
khi mấy người thành tú chỉ còn cách chân cầu thang một vài bước chân thì khi này từ lối ra của wc một người thanh niên trẻ bất ngờ đi ra. có lẽ do mải mê xem thứ gì đó trên điện thoại mà người này không để ý tới trên đường còn có người khác theo đó lập tức va phải thành tú khiến đôi bên loạng choạng, người thanh niên còn suýt làm rơi cả máy.
biết sai là ở mình, người thanh niên vội quay sang nhìn mấy người thành tú rối rít nói:
- xin lỗi, xin lỗi… là tôi vô ý! anh không sao chứ?
thành tú mặc dù có chút bực bội nhưng hiện giờ hắn lại đang làm việc mờ ám nên không muốn làm lớn chuyện thu hút sự chú ý của người khác, do vậy hắn chỉ gật nhẹ đầu bỏ qua rồi tiếp tục cùng tên bồi bàn dìu đình hương đi về phía cầu thang.
người thanh niên tò mò nhìn theo phía sau lưng thành tú, cũng như nhiều người khác hắn phỏng đoán cô gái kia hẳn là bị cảm hay trúng gió gì đó nên mới cần người đưa đi như vậy.
khẽ lắc đầu ra vẻ thông cảm, người thanh niên định quay trở lại bàn uống nước nhưng bất chợt hắn cảm thấy có gì đó không đúng, người thanh niên nhận ra cô gái kia hình như là có chút quen mặt. mặc dù ánh sáng có chút tối và lúc va chạm hắn cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua nhưng sự xinh đẹp của cô gái quả thực là rất bắt mắt, khá là gây ấn tượng.
phân vân đứng tại chỗ cố gắng lục lọi thông tin và ráp nối một chút hình ảnh, như nhớ tới cái gì hai mắt người thanh niên chợt trợn chừng rồi thốt lên:
- đúng rồi, chẳng lẽ là cô ấy? nhưng sao cô ấy lại có mặt ở đây, còn người đàn ông kia là ai? uhm… không được, nếu đúng là cô ấy thì mình phải hỏi rõ chuyện này mới được, tránh cho có chuyện không hay xảy ra.
như để chứng thực cho phán đoán của mình, người thanh niên vội rảo bước theo hướng của thành tú, vừa đi vừa gọi:
- này, anh bạn! đợi một chút!
thành tú đã đặt một chân lên bậc cầu thang lại thấy có người bỗng nhiên gọi giật lại thì giật mình khiến chân bước hụt cả người loạng choạng, cũng may là tên bồi bàn ở phía tay bên kia kịp thời với tay giữ lại được. thành tú có phản ứng như vậy cũng là rất bình thường, dù sao hắn cũng không phải kẻ ma cô táo tợn gì, thành tú chấp nhận làm việc này chẳng qua cũng chỉ là vì quá muốn có được đình hương mà thôi.
ngoảnh đầu nhìn lại, thành tú cố giữ bình tĩnh lên tiếng:
- anh bạn, có chuyện gì không?
người thanh niên bước tới trước mặt thành tú chỉ vào đình hương nói:
- người bạn này của các anh bị sao vậy? các anh có cần trợ giúp gì không? tôi có người bạn bác sĩ nhà ở ngay tuyến phố này, nếu cần tôi sẽ gọi!
nghe ra là người mới tới có ý trợ giúp, thành tú khẽ thở ra một hơi. điều chỉnh lại sắc mặt, hắn lắc đầu từ chối:
- không cần. người bạn này của tôi bị hen xuyễn từ nhỏ, hôm nay trở trời nên bệnh tái phát dẫn tới khó thở và choáng đầu thôi. cô ấy có thuốc xịt chuyên dụng mang theo, tôi nhờ nhân viên đưa lên lầu nghỉ ngơi một lúc là tỉnh lại thôi. không cần làm phiền đến anh.
thành tú bịa ra lý do một cách trơn tru, cái này cũng không phải là hắn nghĩ ra mà do trần khanh chuẩn bị cho hắn phòng khi có người bất ngờ hỏi tới, quả nhiên là có chỗ dùng tới.
trả lời xong, cũng không để người thanh niên phản hồi cái gì, thành tú và tên bồi bàn lại nhanh chân bước lên cầu thang như sợ nói nhiều sẽ bị lộ chuyện vậy.
thấy thái độ vội vàng của hai người thành tú, người thanh niên càng sinh nghi. đình hương thật là bị hen suyễn sao? theo hắn nhớ hôm sinh nhật của cô bạn