Hơn 9h, sân vận động thành phố tây đô
lan phương đã hoàn thành xong phần trình diễn của mình từ sớm. tất nhiên vẫn như những đêm nhạc trước đó, nàng luôn nhận được sự ủng hộ và cổ vũ nhiệt tình từ fan hâm mộ.
mỗi khi nhìn những bức ảnh chân dung của mình được người hâm mộ giơ cao đồng thanh gọi tên hoặc khi khán giả hát vang hòa nhịp cùng ca khúc của mình lan phương đều không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
đối với một ca sĩ như nàng thì quả thật không gì vui bằng nhận được sự ủng hộ nhiệt tình như vậy từ phía khán giả. sự nồng nhiệt của bọn họ chính là thước đo rõ ràng nhất cho mức độ thành công trong sự nghiệp cũng như khả năng duy trì độ “hot” của mình trên thị trường âm nhạc hiện tại.
cứ thử nghĩ mà xem nếu ca sĩ lên sân khấu biểu diễn mà ở dưới chỉ lác đác vài người cổ vũ thì sẽ là cái cảm giác hụt hẫng như thế nào.
trong thực tế, vì muốn tránh tình trạng đìu hiu ở khán trường nhiều ca sĩ trẻ chưa có nhiều danh tiếng đã phải bỏ tiền túi thuê người đóng giả làm fan hâm mộ. nhiệm vụ của những người này chính là hò hét, tặng hoa, xin chữ ký v.v… tạo không khí náo nhiệt giúp ca sĩ không rơi vào tình trạng bẽ bàng.
chi phí cho việc này đôi khi còn gấp nhiều lần cát xê mà ca sĩ nhận được nhưng biết làm sao được, nghề này nó vốn là khắc nghiệt như thế.
lúc này, trong phòng hậu trường
người trợ lý giúp lan phương hoàn tất quá trình tẩy trang rồi mỉm cười nhìn nàng thông báo:
- chị lan phương, xong rồi đấy ạ!
lan phương nhìn vào trong gương thấy không có vấn đề gì khác thì ngẩng đầu mỉm cười:
- uhm, cảm ơn em ha!
- dạ, không có gì đâu chị!
- uhm, cũng muộn rồi, em được về chưa?
người trợ lý lắc đầu:
- dạ chưa, em còn phải đợi mấy anh chị trong nhóm nữa rồi mới về ạ!
- à, vậy à? thế chị về trước nhé!
- vâng, chào chị!
- chào em!
lan phương nói xong thì đứng lên xách túi tiến về phía khu vưc chờ, nơi có thục lan đang đợi sẵn.
thục lan thấy lan phương đi tới thì mở lời hỏi:
- xong rồi hả em?
lan phương gật đầu:
- vâng, chúng ta đi thôi chị!
- ừ! xe đang đợi ở ngoài! về thôi, đêm nay em cũng vất vả rồi!
lan phương như thường lệ lấy ra một chiếc khăn bịt mặt rồi tiến lại khoác tay thục lan cùng nàng đi ra cửa.
lan phương những tưởng một ngày bận bịu như vậy là có thể yên ổn kết thúc thì khi vừa ra tới bậc thềm, nàng lại nhìn thấy bầu show của đêm diễn vội vã đi tới chặn lại.
thục lan thấy vậy thì lên tiếng:
- ủa anh hoàng, có chuyện gì thế?
bầu hoàng mỉm cười sâu xa rồi nhìn lan phương nhỏ giọng:
- lan phương, có anh vũ thế thành cho mời cô!
- haizzz, lại là anh ta!
nghe nhắc tới người này, thục lan có chút muộn phiền than thở, nàng quả thật không muốn gặp người này một chút nào.
thục lan ở bên cạnh thấy lan phương lặng thinh không trả lời bầu hoàng thì kéo tay áo nàng:
- lan phương, hay là em ra đó một chút? người ta đã mời mà mình không tới thì hơi có chút không nể mặt. sau này gặp nhau có chút không tiện!
lan phương nhíu mày suy tư mất một lúc nhưng không nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu để né tránh do vậy quay sang thục lan nói:
- chị đợi em một lát nhé! em sẽ ra ngay!
thục lan hiểu ý gật đầu:
- ừ, em đi đi! có gì thì gọi cho chị nha!
- vâng, chị yên tâm! em tự lo được mà!
nói xong lan phương nhìn bầu hoàng lên tiếng:
- anh hoàng, chúng ta đi thôi!
- ừ!
hoàng liếc nhìn thục lan rồi không nói thêm câu gì đi trước dẫn đường. án theo hướng đi thì rõ ràng không phải hướng ra ngoài sân vận động mà đi vào khu văn phòng điều hành.
sau chừng vài phút, lan phương đã tới được nơi cần tới. khi nàng mở cửa bước vào căn phòng thì trước mắt hiện lên không gian tràn ngập những ánh nến lung linh cùng một bàn tiệc nhỏ dành cho hai người đã được bày biện sẵn.
vũ thế thành thấy lan phương đi vào thì mỉm cười phong độ đứng lên tươi cười nói:
- lan phương, em tới rồi à? anh chờ em nãy giờ!
nói xong, vũ thế thành chủ động nhấc lên bó hóa trên bàn đi tới trước mặt lan phương rồi lên tiếng:
- lan phương, đêm nay em biểu diễn rất tuyệt! bó hoa này là dành tặng em!
lan phương khá khó xử trước sự nhiệt tình của người đàn ông trước mắt này nhưng nàng hiểu mình không thể làm mếch lòng ông ta được nên đành gượng cười đưa tay nhận lấy rồi gượng cười nói:
- anh thành, biểu diễn ở đâu cũng được anh quan tâm thế này em thật ngại quá, em không biết nói gì để bày tỏ sự biết ơn đối với sự ủng hộ của anh đây.
vũ thế thành nghe xong thì cười lớn:
- ha ha, em nói gì mà ơn với huệ vậy! em hãy xem như anh là một “fan” trung thành của em là được. thế nào, em không chê người “fan” này hơi già chứ hả?
lan phương nào dám có ý kiến nào khác vội đáp lời:
- anh thành, được một người như anh ủng hộ sao em cầu còn không được nào dám có ý nghĩ như anh vừa nói chứ.
vũ thế thành hài lòng gật đầu rồi nhìn lan phương đề nghị:
- lan phương, bây giờ cũng còn sớm. em có thể cho phép “fan” trung thành của mình được mời em ngồi trò chuyện một chút chứ hả?
lan phương đương nhiên là không hề mong muốn có khoảng thời gian riêng tư cùng vũ thế thành một chút nào có điều nàng cũng đã từ chối ông ta nhiều lần, người ta cũng đã chuẩn bị bữa tiệc tại chỗ như vậy nếu mà làm quá nữa thì rất có thể chọc giận người này do vậy sau khi cân nhắc một chút, lan phương gật đầu đồng ý:
- dạ, được ạ! em cảm ơn anh!
- ha ha… tốt rồi! anh chỉ sợ em từ chối như những lần trước! nào, em ngồi xuống đây đi!
vũ thế thành nói xong thì lịch sự đưa tay kéo ghế cho lan phương rồi làm một động tác mời đúng chuẩn quý tộc.
lan phương không còn cách nào đành theo lời ngồi xuống. vũ thế thành thấy vậy thì cũng liền trở về vị trí trước đó của mình, ngồi đối diện với lan phương.
phòng không có người phục vụ do vậy đích thân vũ thế thành cầm chai vang lên tự rót vào chén.
lan phương có ý muốn thay hắn làm việc này nhưng vũ thế thành xua tay:
- lan phương, em không cần ngại. hôm nay hãy để anh được phục vụ em, em quên mất mình là thần tượng của anh rồi sao? ai lại để thần tượng phải rót rượu cho mình bao giờ?
lan phương cười khổ không biết nói thêm câu gì.
vũ thế thành chuẩn bị xong nâng một ly đưa cho lan phương tiếp đó lại cầm lên ly của chính mình nói:
- nào lan phương, cụng ly! chúc em ngày càng xinh đẹp và thành công với sự nghiệp của mình!
lan phương theo phép lịch sự cũng mỉm cười đáp lại:
- dạ, em cũng chúc anh mạnh khỏe và ngày càng thành đạt!
- keng!
tiếng thủy tinh chạm nhẹ vào nhau, sau đó hai người đều khẽ nhấp môi.
rượu vang khá thơm và nhẹ nên lan phương không cảm thấy có gì ảnh hưởng, nảng chủ động mở lời hỏi han vũ thế thành:
- anh thành tới tây đô vào lúc nào ạ?
- uhm, do trong ngày bận chút công chuyện ở công ty nên chiều nay anh mới tới được tây đô rồi tới thẳng đây, đến khách sạn còn chưa kịp vào đây.
- à thế ạ! các anh làm to lo lớn nên vất vả quá ha!
- ừ, đợt này có vài đơn hàng lớn nên cũng khá bận. mà anh thấy em cũng sớm hôm ngược xuôi lưu diễn cũng mệt mỏi không kém bọn anh đâu!
- dạ, nghề bọn em nó vậy đấy anh ạ! không cố gắng là khán giả