Ngày 30 tháng 9 năm 2007, hà đô, phòng khách đông gia biệt thự
tổng giám đốc công ty cp thương mại điện tử kỷ nguyên trương gia hòa khi này đang dựng thẳng lưng, híp cặp mắt nhỏ chăm chú hướng về lý đông lên tiếng:
- chủ tịch, rốt cục anh đang chờ đợi cái gì? chủ tịch cũng biết, thương mại điện tử không giống như các lĩnh vực khác, nếu chúng ta muốn làm lớn thì phải bắt đầu khai thác thị trường tại các quốc gia phát triển nơi thới quen tiêu dùng online đã có và mạng lưới thanh toán trực tuyến hiện đại. do vậy các thị trường như mỹ, trung quốc, châu âu, nhật bản… chính là nơi chúng ta cần phải có mặt càng sớm càng tốt mới phải.
lý đông nghe xong đặt ly trà xuống bàn rồi nhìn về phía trương gia hòa mỉm cười lên tiếng:
- anh hòa, tôi biết hẳn anh đang rất sốt ruột mở màn trận đánh tại mỹ, âu châu và trung quốc nhưng thời điểm này vẫn chưa phải lúc để chúng ta ra tay, vẫn cần phải chờ đợi một ngọn “gió đông” mới được.
trương gia hòa nhíu mày rồi lên tiếng dò hỏi:
- ngọn gió đông? ý chủ tịch cụ thể là thế nào?
lý đông vẫn giữ bộ dáng thong thả chậm rãi trả lời:
- anh hòa, bây giờ website, robot thăng vận, bản đồ định vị của chúng ta đã sẵn sàng cả rồi nhưng thời gian vừa rồi xúc tiến các thủ tục thành lập chi nhánh tại mỹ và trung quốc anh cũng thấy rồi đấy. rất khó khăn! bọn họ lấy lý do các robot thăng vận sử dụng trí tuệ nhân tạo của chúng ta chưa qua kiểm định, không đủ an toàn để tham gia lưu thông do vậy chúng ta vẫn chưa nhận được giấy phép lưu hành. quyết tâm của bọn họ nhằm ngăn chặn chúng ta là đã thấy rõ, anh có muốn làm nhanh làm mạnh cũng không thể được vào lúc này.
trương gia hòa nghe xong thì lập tức có ý kiến phản đối:
- chủ tịch, nhưng chúng ta cũng cần phải có động thái nào đó chứ. tôi nghĩ nếu tìm quan hệ và chi mạnh tay lo lót mấy vị quản lý phía trên một chút, khả năng cầm tới giấy phép có thể vẫn là được.
lý đông xua tay:
- việc đó cũng là một cách có điều quá mất thời gian hơn nữa nếu thứ mà mấy vị kia muốn không phải là tiền mà là cổ phần thì sao? anh đừng đánh giá thấp lòng tham của bọn họ. ở một mặt khác, anh nghĩ alibaba và amazon cũng chỉ thuộc về jack ma hay jeff bezos hay sao? không đâu, mắt xích cuối cùng trong chuỗi lợi ích kéo dài tới tận những người điều hành trong chính phủ đấy. anh nghĩ bọn họ sẵn sàng để kẻ khác vào nhà cướp miếng bánh của mình ư?
trương gia hòa nghe tới đây thì lâm vào trầm mặc suy tư. sau một lúc ông ta ngẩng đầu lên nhìn lý đông lên tiếng:
- chủ tịch, vậy chủ tịch tính sao? cứ kèo dài mãi thế này chưa nói tới việc chúng ta tốn kém chi phí duy trì bộ máy và hao mòn tự nhiên máy móc thiết bị, đến cả các nhà cung cấp và đối tác chiến lược cũng như cán bộ công nhân viên của chúng ta cũng sẽ mất lòng tin vào tương lai của công ty chúng ta.
trần hàng ngồi bên nãy giờ nhận ra sự lo lắng của trương gia hòa theo đó lập tức trấn an:
- anh hòa, chuyện càng khó khăn ắt sẽ có biện pháp hóa giải càng đơn giản. chẳng phải chủ tịch nói là cần chờ đợi ngọn gió đông sao? hãy lắng nghe một chút!
nói đoạn, trần hàng liền quay sang lý đông mỉm cười:
- chủ tịch, mời chủ tịch khai sáng một chút xem chúng ta nên làm thế nào?
lý đông bật cười rồi lên tiếng:
- cái gì mà khai sáng chứ, tôi đâu phải chúa! chỉ đơn giản là chúng ta cần mượn sức mạnh sáng thế của ông ấy một chút mà thôi.
- mượn sức mạnh sáng thế? là sao vậy? – trương gia hòa không kìm được thốt lên
lý đông tỏ ra vẻ bí hiểm đáp lời:
- uhm… hai người đợi tôi một chút!
tới đây, lý đông đứng lên đi lên lầu rồi ngay lập tức trở lại trên tay cầm theo chiếc spad.
tiếp đó bằng một vài thao tác, lý đông đã khởi động lên ứng dụng gmap rồi di chuyển hình ảnh bản đồ đến khu vực vùng tây nam trung quốc.
gõ nhẹ ngón trỏ vào màn hình, lý đông quả quyết nói với hai người trương gia hòa:
- đế chế thương mại điện tử của chúng ta sẽ nên bắt đầu từ đây. uhm… chẳng phải chính phủ trung quốc lấy cớ là phương tiện của chúng ta không đủ an toàn để lưu thông sao? vậy nếu tất cả phương tiện lưu thông của bọn họ đều vô dụng, nằm im một chỗ thì sao đây? chẳng phải khi đó thì phương tiện của chúng ta một ngựa một đường sao?
hơi dừng lại một nhịp nhìn vào vẻ mặt đang có phần nào đó bất ngờ và khó hiểu của hai người đối diện, lý đông trầm giọng tiếp tục nói:
- đúng thế, như tôi đã nói, tôi sẽ mượn nhờ một phần sức mạnh của chúa hay nói đúng hơn là của tự nhiên. như các vị đang nhìn thấy trên bản đồ ở đây, khu vực gồm vân nam, tứ xuyên, tây tạng này chính là nơi hàng năm thường xuyên xảy ra bão tuyết, năm nay theo dự báo của các nhà khoa học ảnh hưởng của biến đổi khí hậu sẽ rất lớn nhiều khả năng tình trạng bão tuyết còn tồi tệ hơn so với mọi năm rất nhiều. khi đó tuyết rơi dày, đường xá phương tiện sẽ không thể di chuyển được, thậm chí vì nền nhiệt thấp xăng dầu có thể đóng băng. bấy giờ chắc chắn nguồn cung hàng hóa, lương thực và nhu yếu phẩm thiết yếu cho khu vực này sẽ bị đứt đoạn trong thời gian dài ảnh hưởng rất lớn tới đời sống và sinh hoạt của dân cư vùng này. tôi đoan chắc với khả năng cung ứng hiện tại của trung quốc, cho dù đã chuẩn bị trước thì cũng vẫn lâm vào thế khó trong việc đảm bảo ổn định tình hình tại khu vực này. và đó chính là cơ hội của chúng ta.
trương gia hòa nghe tới đây thì như hiểu ra vấn đề lập tức gấp gáp nói:
- ý chủ tịch là chúng ta sẽ nhân dịp này để giúp người dân tại khu vực đó vận chuyển hàng hóa nhu yếu phẩm từ đó tạo ra vụ việc, đánh ra cơ sở để thâm nhập thị trường này?
lý đông mỉm cười gật đầu:
- đúng, ý tôi chính là như vậy. “bão tuyết” chính là ngọn “gió đông” mà chúng ta cần. chỉ cần chứng minh được cho người dân và thế giới thấy được tính ưu việt và hiệu quả trong khâu hậu cần vận tải của chúng ta thì con đường để tiếp cận các thị trường phát triển đã được mở ra. với uy tín đạt được và sự hỗ trợ của truyền thông, tôi tin tưởng sớm muộn giấy phép cũng sẽ được cấp, trước mắt sẽ là các nước bắc âu nơi thường xuyên xảy ra giá lạnh và băng tuyết, sau đó thì mỹ cũng như trung quốc cũng sẽ phải thừa nhận chúng ta mà thôi. phải hiểu, tình hình bão tuyết hàng năm đều diễn ra, nếu bọn họ qua cầu rút ván thì hãy cứ tự vật lộn với khó khăn