Mất khoảng thời gian chừng mười phút đồng hồ, lý đông đã có mặt tại hiện trường. hắn lợi dụng đêm tối chạy như bay qua những cung đường vắng, như một làn khói mờ nhạt lướt qua trước mắt người đi đường. gần đến nơi, lý đông mới dừng lại bắt một chiếc taxi, dúi vào tay tài xế một số tiền vượt quá chi phí cần thiết rồi bảo anh ta lái xe vào công nghệ mới đông thành. người tài xế sau giây phút ngạc nhiên cũng không nói gì thêm, đề xe chạy tới nơi lý đông yêu cầu. dù sao chỉ phải đi một đoạn đường ngắn lại nhận được số tiền bằng cả chặng dài thì quá lời rồi, quan tâm làm gì đến việc riêng của khách chứ.
khi lý đông từ trên xe bước xuống đã thấy trước cổng công ty tập trung khá nhiều người, hắn thấy hai người vệ sĩ của trần hàng đang được mấy ngươi bảo an dùng thủ thuật bấm huyệt hồi tỉnh. lý đông đảo mắt lướt qua một vòng hiện trường, bất chợt hắn phát hiện ra có gì đó không đúng “có máu, là của ai? những người vệ sĩ kia không có vẻ gì là bị thương bên ngoài, vậy máu là từ đâu ra? không lẽ của anh trần hàng, nếu thật vậy thì tình huống có chút xấu rồi!”
đang phân vân với ý nghĩ của mình, lý đông chợt nghe tiếng gọi:
- đông, em đến rồi à?
lý đông biết là ai gọi, hắn quay lại nhìn vũ nhung, bắt gặp khuôn mặt nàng tái nhợt, có vẻ vẫn chưa hết hoảng sợ. hắn vỗ vỗ sau vai trấn an nàng:
- chị vũ nhung, bình tĩnh một chút, kể lại cho em xem chuyện gì xảy ra đi.
vũ nhung thở ra một hơi sau đó ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, run rẩy kể lại tất cả sự việc đã chứng kiến. lý đông tập trung lắng nghe, đôi lúc cau mày phán đoán sự việc, cân nhắc chuyện này có thể là ai gây ra, mục đích của bọn bắt cóc này là gì.
khi vũ nhung kể tới đoạn lệ hằng đỡ một dao cho trần hàng, hắn vội vàng hỏi:
- vậy chị lệ hằng đâu rồi? tình trạng hiện tại thế nào?
- chị ấy đang được sơ cứu cầm máu trong phòng y tế của nhà máy. bảo an đã gọi cấp cứu rồi, chắc bọn họ cũng sắp tới nơi.
vừa nói tới đây thì phía xa đã vang lên tiếng bí bo của xe cấp cứu, rất nhanh nó đã xuất hiện trong tầm mắt. đội ngũ nhân viên y tế nhanh chóng xuống xe sau đó dưới sự hướng dẫn của bảo an tiến vào phòng y tế. chừng vài phút, lệ hằng đã được để nằm trên cáng, đưa lên xe chạy thẳng tới bệnh viện. nhìn xe đã khuất bóng, lý đông lúc này quay sang vũ nhung hỏi:
- có ai biết số điện thoại người thân nào của chị ấy không? có thể trong bệnh viện bác sĩ cần chữ ký cam đoan để tiến hành phẫu thuật.
- cái này chị biết, trong hồ sơ nhân sự có lưu thông tin liên lạc trong trường hợp khẩn cấp.
- vậy chị tra lại thông tin đi, việc này cần tiến hành khẩn cấp!
- được, chị đi ngay.
- à, nếu được chị đi cùng vào bệnh viện với chị lệ hằng để lo liệu các thủ tục. chị cầm tạm tấm thẻ visa này thanh toán viện phí trước, hạn mức của nó có ba trăm triệu, mật mã chuyển tiền là 101088.
vũ nhung dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lý đông tuy nhiên biết tình huống trước mắt gấp gáp, nàng cũng không hỏi gì thêm, cứ dùng trước rồi tính sau vậy. nàng đưa tay nhận chiếc thẻ, định quay người rời đi thì lý đông lại hỏi:
- chị nói chiếc xe bắt cóc anh trần hàng là đỗ ở đâu, chạy về hướng nào?
vũ nhung lập tức chỉ về một nơi và nói:
- nó đỗ ở chỗ kia, xe màu đen, chạy theo trục đường phạm hùng về phía bắc.
lý đông gật đầu nói:
- được rồi! em biết rồi! chị đi đi!
nói xong, đợi vũ nhung đi vào công ty, lý đông mới lầm lũi tiến về phía hiện trường xem xét. công an phản ứng cũng thật quá chậm, gần hai mươi phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy có ai có mặt, đợi được bọn họ tới có khi bọn tội phạm đã lọt ra ngoài tỉnh rồi cũng nên. lý đông chăm chú nhìn nền đường. với người khác có thể là không nhận ra những dấu vết bánh xe mờ nhạt còn in lại nhưng lý đông thì khác, đôi mắt hắn bây giờ thậm chí còn tinh vi hơn một chiếc siêu kính hiển vi điện tử, việc nhận ra chúng là quá đơn giản với hắn.
lý đông chầm chậm tiến theo dấu vết để lại đi ra đường lớn, cũng may tầm này phương tiện lưu thông không nhiều nên không có nhiều vệt bánh xe chồng lấn. sau khi nhìn quanh không thấy có ai, lý đông khẽ nhún chân, thân hình hắn như quỷ mị mà biến mất trong màn đêm đen tối.
cùng lúc này, tại một ngôi nhà bỏ hoang ngoại vi đông thành.
- rào… rào…
cảm nhận được dòng nước lạnh lẽo đổ lên người, trần hàng chợt tỉnh, hắn khó khăn mở mắt nhìn xung quanh. tình huống trước mắt có ba điểm nhấn: ngôi nhà cũ kỹ, ánh đèn vàng vọt, hai người đàn ông đang vây quanh săm soi nhìn hắn, trần hàng lắc lắc đầu tự vấn:
- đây là đâu, chuyện gì xảy ra? những người này là ai?
trần hàng chưa hết choáng váng, tạm thời chưa nhớ lại được mọi việc. hắn khẽ nhúc nhích định đứng lên nhưng phát hiện tình huống có chút không đúng, hắn phát hiện ra mình đang bị trói cột vào trên ghế, hai tay và hai chân đều không cử động được. đúng lúc này một giọng mệnh lệnh vang lên:
- hừ, đừng có động đậy, ngồi im đó!
trần hàng giật mình, dừng lại suy nghĩ đôi chút, ký ức nhanh chóng trở lại. sau một lúc, hắn quay về mấy tên người nước ngoài hỏi:
- tại sao các ngươi làm việc này? các ngươi muốn gì?
tên vừa ra lệnh cho hắn liếc nhìn rồi trả lời:
- cái này ngươi không cần hỏi. một lát nữa ngươi sẽ biết!
nói đoạn, hắn nhấc điện thoại lên rồi bấm một dãy số, sau đó dùng chất giọng khàn khàn nói:
- mọi chuyện đã xong, tới đi!
truyền đạt xong thông tin, hắn cúp máy rồi ra lệnh cho tên còn lại:
- tom, mày ra ngoài gác cùng với david. purin sắp đến, theo dõi kỹ tình hình bên ngoài đừng để hắn giở trò gì?
- được!
tên được gọi là tom đứng lên, sách theo một khẩu colt lừng lững đi ra ngoài. lúc trước bắt trần hàng, bọn chúng không dùng tới súng một phần là tự tin vào bản lĩnh của mình một phần sợ gây ra sự chú ý quá lớn, sẽ khó khăn cho việc hành sự và thoát thân. dù sao bọn hắn cũng biết ở đất nước này súng ống là thứ cấm kỵ, nếu thật sự nổ súng giết người không khéo sẽ kéo theo sự truy lùng ráo riết của công an, nhưng nếu chỉ đơn giản đánh ngất hộ vệ rồi bắt đi trần hàng thì mọi chuyện sẽ yên ắng đi rất nhiều. bọn chúng cũng không tin với sức vóc và kinh nghiệm của mình lại không thể giải quyết được nhanh chóng mấy người châu á nhỏ bé này, do vậy dùng dao găm là quá đủ.
sau khi tom đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người, tên cầm đầu lật mở bao rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trầm lặng hít nhả từng làn khói vào không khí, chẳng mấy chốc cả phòng đã tràn ngập hơi thuốc, ngoài trời chỉ có tiếng dế kêu đêm, khung cảnh tĩnh mịch đáng sợ.
chừng mười phút thời gian, chợt có tiếng gõ cửa. tên cầm đầu có chút cảnh giác nói vọng ra:
- ai?
- là ta!
xác nhận ra bên ngoài là ai, tên cầm đầu nói:
- vào đi!
cánh cửa mở ra, một bóng người đi vào. hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng thấy trong phòng chỉ có hai người mới cất tiếng hỏi:
- bọn david đâu?
- đang gác bên ngoài!
- uhm… tốt!
purin gật đầu ra vẻ hiểu rồi đi tới trước mặt trần hàng, kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt hắn. săm soi nhìn một lúc, purin cười khẩy nói:
- ngươi là trần hàng đúng không? chắc ngươi chưa biết lý do tại sao mình có mặt ở đây nhỉ?
trần hàng cau mày nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu thì đang không ngừng lục lọi thông tin về hắn, có điều suy nghĩ một hồi vẫ không nhận ra người này là ai. hắn hỏi lại:
- ngươi là ai? vì sao muốn bắt ta?
- hừ, ngươi đương nhiên không biết ta, có điều ta lại biết rõ ngươi. để ta giới thiệu một chút, ta là ralston purin, phụ trách khu vực châu âu của duracell®. sao? quen tai rồi chứ? ha ha…
- duracell®? chẳng phải nó đã phá sản rồi sao? mà nhắc tới nó làm cái gì?
- hừ, ta chính là kẻ cầm đầu phi vụ gián điệp công nghệ pin nano của