- tin… tin…
trước cổng trường học viện ngoại thương, chiếc porsche cayenne s mới coóng đang rà rà chạy bám theo một cô gái đang đi bộ trên vỉa hè. cửa kính bên tài xế hạ xuống để lộ phía trong một người thanh niên có khuôn mặt điển trai, ăn mặc khá thời thượng đang vừa nhấn còi báo hiệu vừa quay sang gọi cô gái:
- này, trương ngọc, chào em!
nghe có người gọi mình, trương ngọc quay lại. nàng nhận ra người trong xe là tuấn khanh. người này là sinh viên năm thứ tư khoa thương mại, đồng thời cũng là phó bí thư đoàn trường. trương ngọc tuy là học khoa thanh toán quốc tế nhưng ở lớp lại được bầu vào vị trí bí thư nên cũng có nhiều dịp tiếp xúc và trao đổi các công việc liên quan đến công tác đoàn với vị phó bí thư này, từ đó nàng mới quen biết hắn.
trương ngọc tạm đứng lại chào hỏi:
- chào anh tuấn khanh! sáng nay anh có tiết học ạ?
xe ô tô đã dừng lại, tuấn khanh mở cửa bước xuống rồi nói:
- uhm, hôm nay sao em lại đi bộ thế này?
- à, xe em bị hỏng, nên đi tạm xe buýt một hôm.
- ồ vậy à? thế nhà em ở đâu? lên xe anh đưa về!
tuấn khanh không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng người đẹp liền đưa ra lời đề nghị.
trương ngọc mỉm cười nhìn hắn từ chối.
- dạ thôi, cũng gần tới bến xe rồi. nhà em cũng gần đây!
- trời lạnh thế này em đi xe buýt làm gì? trên đó vừa chật chội vừa hôi hám, lại không an toàn. sao anh có thể để một cô gái như em đi phương tiện này được.
- uhm… cảm ơn anh! nhưng em thấy đi xe buýt cũng khá thú vị mà. anh cứ đi trước đi!
- trương ngọc, em không cần ngại. mấy khi gặp dịp như thế này đâu. lên xe đi! anh không chở đi mất đâu mà lo!
nói đoạn, tuấn khanh nhanh tay mở cửa ghế phụ, nở nụ cười nho nhã chờ đón trương ngọc.
trương ngọc có chút khó xử, nàng vốn là không muốn đi cùng tuấn khanh. theo thông tin nàng biết, người này ở trường khá tài năng nhưng cũng nổi tiếng đa tình. nếu lên xe sẽ tạo cơ hội cho anh ta quấn lấy nàng, ai nhìn thấy lại nói vào nói ra mang tiếng thì không hay.
nhìn thái độ phân vân của trương ngọc, tuấn khanh cười nhạt trong lòng. hắn không tin cô gái trước mặt sẽ đủ sức cưỡng lại sức hấp dẫn của hắn. dù sao tuấn khanh có phông nền khá tốt, bố mẹ đều là thương nhân, gia cảnh giàu có, bản thân hắn lớn lên nhìn lại không tệ thậm chí có thể nói là cao to đẹp trai rất có tính sát thương với các cô gái. ở trường đã không có biết bao nhiêu người xếp hàng chờ hắn hẹn hò, tuấn khanh cũng không nhớ hết được đã có bao nhiêu cô gái từng hạnh phúc khi được hắn yêu thương săn đón rồi lại rơi vào vũng bùn đau khổ khi bị hắn bỏ rơi phũ phàng đây.
với lịch sử tình trường dày dặn của mình, tuấn khanh những tưởng hắn sẽ không một cô gái nào thực sự khiến hắn quá rung động, cho tới khi hắn gặp trương ngọc thì điều này đã có chút thay đổi. lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tuấn khanh đã quyết muốn có nàng cho bằng được. tuy vậy, trương ngọc không giống nhiều cô gái khác, mặc những động thái tán tỉnh của hắn, nàng luôn duy trì một khoảng cách nhất định với tuấn khanh, chưa bao giờ nàng nhận lời gặp gỡ hắn mà không có những sự vụ giải quyết chung. điều này càng khiến tuấn khanh quyết tâm phải có được nàng.
lúc này, thấy trương ngọc vẫn tần ngần đứng tại chỗ, tuấn khanh lên tiếng thúc giục.
- sao vậy trương ngọc, lên xe đi!
- em…
trương ngọc đang định tiếp tục tìm lý do từ chối thì bất ngờ một chiếc xe honda future chạy tới đỗ ngay trước đầu xe ô tô. một người thanh niên bước xuống, trương ngọc thấy hắn thì khuôn mặt lập tức tươi cười chạy lại reo lên:
- anh, sao anh lại đến đây?
- uhm… không phải sáng nay có người nhắn tin nói xe hỏng sao? anh tới đón em về mà!
- vậy à! hi hi. anh tốt bất ngờ nha!
- xì… cái gì mà bất ngờ. anh vẫn luôn tốt mà!
- vâng, em biết!
nói đoạn, trương ngọc tự nhiên đưa tay vòng quanh cánh tay của người mới đến, bộ dáng như chim non nép vào người mẹ.
tuấn khanh chưng hửng nhìn thấy tất cả những cảnh này, trong đầu thì đang không ngừng thầm rủa “ không phải vừa nói thích đi xe buýt sao? có ô tô không đi, bây giờ xe máy tới đón thì lại vui vẻ thành như vậy? quả là không tin được lời phụ nữ”
nghĩ tới đây, tuấn khanh bước về phía hai người trước mặt:
- trương ngọc, ai đây?
trương ngọc nhớ ra là vẫn có người ở đây, xấu hổ buông tay người thanh niên ra đỏ mặt giới thiệu:
- anh tuấn khanh, giới thiệu với anh đây là lý đông, bạn trai em!
- à…!
mặc dù có chút không vui khi nghe câu trả lời của trương ngọc có điều chuyện này cũng không sao cả, đây không phải là lần đầu tiên hắn đánh đồn có địch. chẳng phải các cô gái kia ban đầu cũng sống chết nói mình có người yêu vậy mà sau đó không bao lâu đều đổ gục trước chiêu bài của hắn sao? chuyện này cũng chỉ càng thêm kích thích hắn hơn mà thôi.
tuấn khanh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái tâm lý của mình, đưa tay trước mặt lý đông làm ra một phong thái tự tin:
- chào cậu lý đông, tôi là tuấn khanh, phó bí thư đoàn trường của học viện. rất vui được quen biết cậu!
- vâng, chào anh! em cũng vậy!
lý đông cũng bình thản cười bắt tay tuấn khanh. thấy lý đông không bị khớp, tuấn khanh lại nói:
- lý đông, thật ngưỡng mộ cậu. không ngờ hoa khôi lớp thanh toán quốc tế khóa này lại sớm đã bị cậu hái mất. cậu cẩn thận không lại trở thành công địch của tất cả nam sinh viên trường này đấy.
- ha ha… anh quá lời, nhưng đúng là em cũng cảm thấy mình rất may mắn.
- uhm… có bạn gái xinh đẹp như thế này, cậu không giữ là dễ mất lắm đấy nhé!
thấy vị phó bí thư này nãy giờ nửa chữ cũng không rời khỏi trương ngọc, có vẻ có ý với nàng. lý đông có chút phiền chán. hắn ưỡn ngực trả lời:
- ha ha… cảm ơn anh đã nhắc nhở! có điều trương ngọc là lựa chọn rất kỹ rồi mới đồng ý làm bạn gái em. vậy nên phải có ai đó hơn em mới cướp được cô ấy đi.
nghe giọng điệu không biết trời cao đất dày của lý đông, tuấn khanh bên mép nhếch lên ý vị khinh thường. theo hắn thấy tên lý đông này mặc quần áo vỉa hè, đi xe máy ghẻ, bộ dáng không khác gì một tên sinh viên tầm thường, gia cảnh chắc cũng không khá khẩm gì cho lắm, thật không biết có tài năng gì mà tự tin như vậy.