Đại học kinh tế quốc gia, lớp kinh tế công nghiệp k47
mấy ngày này, lý đông vẫn không thấy sự xuất hiện trở lại của thiều đại. có điều, không cần hỏi hắn cũng đoán được lý do. tên này chắc hẳn đang phải trốn tránh sự truy lùng của bọn người lê côn. sau sự việc hôm trước thì chắc chắn bọn lưu manh này không tìm hắn là không được. bọn này cũng đã vài lần chặn đường các thành viên trong lớp để hỏi về thông tin liên lạc hoặc tung tích của thiều đại nhưng cũng không mấy người biết được việc này. thiều đại ở lớp thật sự khá là cô độc, gần như không mấy người dám nói chuyện với hắn nói gì đến chuyện xin số điện thoại và địa chỉ nhà ở. tuy nói là vậy nhưng vẫn là có người biết được, đó chính là thành viên ban cán sự lớp và đoàn đội. sau khi chặn được bí thư trần độ ở cửa lớp, bọn côn đồ đã lấy được thông tin. nhưng có vẻ việc này cũng không có hiệu quả gì bởi đến hôm nay lý đông vẫn còn thấy một tên trong bọn chúng đứng ở cổng trường canh gác.
lý đông tự nhủ không hiểu thiều đại sẽ giải quyết câu chuyện này thế nào, nếu cứ tiếp tục tình trạng này không lẽ sẽ phải xin nghỉ học dài hạn sao? đang lúc lý đông suy tư thì điện thoại của hắn đến một dòng tin nhắn từ số máy lạ.
lý đông mở tin ra đọc. là của thiều đại! nội dung cũng không có gì, thiều đại là muốn hẹn gặp riêng lý đông trong chiều nay. lý đông lập tức nhắn lại đáp ứng, hắn biết tên này nếu đã chủ động như vậy hẳn là có việc lớn muốn sự trợ giúp từ mình.
2h chiều, lý đông theo địa chỉ trong tin nhắn lái xe đến khu phố hồng mai. đây là một khu dân cư nghèo, sinh sống đa phần là người lao động hoặc sinh viên, người nhập cư. lý đông chầm chậm dừng trước một quán cà phê cũ kỹ, biển hiệu quảng cáo cũng đã phai màu không nhận rõ chữ, chắc cũng chỉ có khách quen mới đọc được tên đầy đủ.
sau khi khóa xe, lý đông bước vào cửa. bên trong quán cũng không rộng, chỉ tầm khoảng 30 m2, kê khoảng bảy tám chiếc bàn trong đó chỉ có hai bàn là đang có khách. lý đông nhanh chóng nhận ra thiều đại đang ngồi một góc, ánh mắt lộ vẻ suy tư. bình thường lý đông cũng rất ít thấy ánh mắt này của hắn, đa phần là sự sắc lạnh, ngay cả khi hắn nói đang gặp rắc rối với bọn lưu manh. xem tình hình này, có vẻ thiều đại là có chuyện quan trọng rồi.
lý đông lẳng lặng đi tới trước bàn, kéo ghế ngồi xuống. thiều đại ngước mắt lên nhìn hắn rồi hỏi:
- đến rồi à?
- uhm!
- gọi gì chưa?
lý đông không trả lời hắn mà quay về phía cô bồi bàn đang mải mê nhắn tin điện thoại tại quầy.
- em ơi, cho một ly đen không đường!
cô nhân viên lúc này có vẻ đang nhắn dở tin, nghe có người gọi phục vụ chỉ ngẩng đầu lên không mặn không nhạt nói:
- đợi một lát!
nói đoạn lại cắm mặt nhanh tay nhắn nốt đoạn hội thoại còn đang gõ dở.
lý đông nhìn thấy cảnh này cũng chỉ đành lắc đầu, hắn thực cũng không tin cái quán này có thể cho ra cái đồ uống gì có vị, chẳng qua là vào quán rồi thì cũng nên gọi một thứ đồ gì đó mà thôi.
lý đông quay lại nhìn thiều đại rồi hỏi:
- gọi tao ra đây có chuyện gì?
thiều đại chần chờ một chút, việc này có chút khó mà mở lời. dù sao lý đông với hắn cũng chỉ là ngồi cùng bàn, quan hệ cũng không có gì là quá thân mật, nhờ hắn việc này có chút hơi quá phận. có điều việc đến nước này, thiều đại cũng không còn cách nào khác. hắn nhìn lý đông rồi nói
- uhm… tao đang cần tiền. mày có thể xoay đâu ra một ít cho tao mượn được không?
lý đông không ngờ thiều đại hẹn hắn ra đây chỉ là vì việc này. có điều thấy hắn cần tiền đến vậy hẳn là có lý do. lý đông nói:
- bao nhiêu?
- càng nhiều càng tốt!
- cho một con số cụ thể đi!
- uhm… nếu được thì khoảng năm mươi triệu.
- được!
sau cái gật đầu, ngay lập tức lý đông móc ví lấy từ trong đó một tấm thẻ rồi đưa cho thiều đại:
- trong này hạn mức thấu chi là 300 triệu, mày cứ dùng, nếu không đủ bảo tao. mật khẩu là 101088.
thiều đại lúc này khá là ngạc nhiên. không ngờ tên lý đông này lại hào sảng với hắn đến vậy, thậm chí còn đưa ra vượt mức hắn yêu cầu mà không hỏi lý do cũng như thời gian trả nợ. thiều đại biết lý đông hẳn là điều kiện kinh tế cũng không tệ nhưng nhìn hắn biểu hiện thường ngày cũng không cho rằng lý đông lại có điều kiện như vây.
thiều đại không vội nhận thẻ mà hỏi:
- không cần hỏi lý do sao?
- tao biết mày hẳn có việc cần. tiện thì nói, không thì không quan trọng.
thiều đại lại trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói:
- uhm… bà tao bị tai biến, phải nhập viện. cũng may hôm trước tao trốn bọn lưu manh về quê, tới nơi thì phát hiện bà tao đang nằm ở dưới đất. bệnh viện bọn họ nói phải có tiền phẫu thuật thì may ra mới cứu được. số tiền quá lớn, tao không biết xoay ở đâu ra nên đành phải nhờ tới mày.
- vậy à? chuyện này sao không nói sớm!
lý đông đẩy tấm thẻ ra trước mặt thiều đại.
- cầm lấy đi!
thiều đại đẩy trả lý đông rồi nói:
- tao không cần nhiều như vậy. ra ngân hàng rút cho tao mượn số tiền kia là được! thẻ giữ lại mà dùng!
- tao cũng không cần gì đến thẻ, ngược lại mày cầm tiền mặt đi lại về nam hà thật không tiện.
- không sao, tao lo được!
lý đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- không bằng mai cũng là cuối tuần, được nghỉ học, giờ tao theo mày về nam hà thăm bà mày luôn?
thiều đại có chút khó xử:
- việc này…
- thôi nào, tao không nghĩ mày lại có lúc thiếu dứt khoát như vậy.
nghe lý đông nói vậy, thiều đại đành gật đầu:
- uhm… vậy cũng được!
- khi nào mày trở về?
- vốn định là thu xếp được tiền thì đi luôn.
- tốt, mày đợi tao một chút!
nói đoạn, lý đông rút điện thoại ra gọi. đầu dây bên kia bắt máy, lý đông nói:
- chú tô lâm, hiện giờ tôi cần đi có việc gấp. chú cho người đưa một xe tới gấp số 16 đường hồng mai, quận thanh ba nhé.
đầu dây bên kia nhanh chóng đáp ứng, lý đông ngắt máy quay sang nói