Tông Sở nhìn cô đầy ưu thương: “Đại thẩm, ta cảm thấy nếu ta tiếp tục ở chung với các người, sớm muộn gì tam quan của ta cũng méo mó, trở thành một đứa trẻ phản xã hội.”
Ngươi hiện giờ thì không phải chắc!
“Bụi gai lửa không có thuốc nào chữa được nhưng không phải không có cách giải.” Tông Sở lục tìm trong cái túi to của nó, lấy ra một quyển sách cũ nát, cô ghé mắt nhìn, “ Một trăm điều cần biết của vu dược”, không nói gì. Khuôn mặt nhỏ bé của nó trông rất căng thẳng, lật tới một trang, đọc từng chữ: “Theo truyền thuyết, bụi gai lửa là tàn dư còn lại của đóa hồng liên do hậu duệ của cổ thần Chúc Dung lưu lại, cách giải của nó…”
Tông Sở bỗng im bặt, cô với Phục Linh cùng nhìn nó, một lúc lâu sau nó mới bĩu môi: “Trả lại bình “cao con cá” kia cho ta đây!” (~ cái đuôi của bạn cá)
…
Quân doanh tưng bừng tới gần nửa đêm mới dần yên tĩnh lại, trong đêm khuya ngoại trừ tiếng lửa cháy lách tách thì chỉ còn tiếng gió bấc nơi biên thành gào thét. Diệp Thiệu chiếm đoạt giường của cô, cô vốn định đẩy hắn vào trong dịch ra để lại cho mình một phần ba giường nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch không có chút máu của hắn, cô đành cuộn đuôi lại dựng người lên, co vào đầu giường.
Lực sát thương của Diệp thái tử đang nằm kia giảm hết 80%, nhìn gương mặt của hắn kìa, thuần lương vô hại chẳng khác nào mỹ thiếu niên chói lọi như ánh mặt trời, cả mặt đều viết: “Ôôi~~~ đại gia, mau đến xxx người ta đi mà!” Làm cho người ta cảm thấy không ức hiếp hắn một chút thì quá có lỗi với hắn rồi!
Cơ hội khó có được, cô ngứa tay khó nhịn ~ chà xát hai tay khẽ nhéo má hắn một cái, mềm mại quá đi mất! Cô nhéo má hắn không biết mệt, còn bóp bóp mũi hắn, ngón tay không cẩn thận lướt qua cánh môi hắn. Cô ngẩn ra, trong đầu lại hiện lên ký ức ngày hôm ấy, mềm mềm…
“Trông thẩm chẳng có chút đau lòng nào cả.”
Giọng nói của Tông Sở bất thình lình vang lên, nó cầm chén thuốc đẩy bình phong bước vào.
Cô có tật giật mình rụt tay về, cầm bút viết: Thuốc chế xong rồi?
Tông Sở đĩnh đạc ngồi xuống cạnh giường: “Không, nào có nhanh như vậy.” Nó khuấy bát thuốc, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiệu rồi lại nhìn cô: “Vì sao thẩm không thấy khó chịu?”
Cô ngơ ngác, nhìn Diệp Thiệu đang bồi hồi ngoài quỷ môn quan, ngơ ngác hỏi lại: Vì sao ta phải khổ sở?
Tông Sở ngâm cứu nét mặt cô, sau một lúc lâu, nó cúi đầu khuấy thuốc, lầu bầu: “Ta cứ tưởng rằng thẩm thích Diệp Thiệu rồi,” nó ngừng một chút, lẩm bẩm: “À, là ta suy nghĩ quá nhiều. Trên đời này làm gì có ai lại đi thích Diệp Thiệu? Hắn ngoại trừ có tiền thì chính là tên bại hoại chẳng có điểm nào tốt! Tên cặn bã!” Nó khịt khịt mũi, lòng đầy căm phẫn: “Đối với một đứa trẻ nhỏ bé còn chưa trưởng thành như tiểu gia ta mà động một tí là kêu đánh gào giết!”
Cô: “…”
Tên vừa gặp mặt đã giơ hung khí ra đòi cắt đuôi cô có quan hệ rắm gì với đứa trẻ nhỏ bé đang tuổi vị thành niên vậy!
Huống hồ, phụ vương từng dạy cô: “A Ngạn à, con là quốc quân tương lai! Có một số điều cần phải ghi nhớ, kết bạn cẩn thận, thầy tốt bạn hiền có thể giúp con làm ít công to, phường tiểu nhân gian nịnh sẽ khiến con lầm đường lạc lỗi, mất đi đạo làm vua.”
Cô ngửa khuôn mặt ngây thơ ngơ ngác hỏi: “Phụ vương… A Ngạn nghe không hiểu.”
Tay phụ vương đặt lên đầu cô một lúc lâu, rồi tóm gọn lại rõ ràng: “Chính là, nhất định phải kết bạn với người có tiền!”
Cô: “…”
Diệp thái tử xuất thân từ quốc gia giàu có đương nhiên cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn của phụ vương, cho nên mù quáng bỏ qua những khuyết điểm tựa như bệnh thần kinh của hắn, cô vẫn cảm thấy có thể làm bạn với hắn được…
“Đại thẩm, thẩm nói xem nếu lúc này ta thần không biết quỷ không hay giết chết hắn, sẽ chẳng có ai phát hiện đâu nhỉ?” Tông Sở bất thình lình bật thốt một câu.
Cô viết xuống bốn chữ: Không có khả năng!
Tông Sở bĩu môi không tin: “Hắn vốn đã bị thương, ta chỉ cần…”
Cô ngắt lời nó: có ta biết.
Tông Sở: “…”
Mặc dù bà đây có đuôi cá nhưng vẫn là một con người thứ thiệt đấy.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Theo lời của Tông Sở, từ lúc độc của bụi gai lửa ngấm vào người thì thời gian độc phát tới mất mạng chỉ có 7 ngày ngắn ngủi. Xem thương thế của Diệp Thiệu, chắc hẳn là trên đường về sau khi kết thúc chiến sự thì bị Kiêu tộc ám toán, độc ngấm vào cơ thể đã được hai ngày rưỡi. Độc phát bảy ngày, mà Tông Sở cần tận 3 ngày để chế thuốc giải.
Nếu như giữa chừng xảy ra biến cố gì thì cho dù là ai cũng không thể cứu vãn được.
Diệp Thiệu làm chủ tướng toàn quân, biến mất mấy ngày không thấy, về tình về lý đều không thể hiểu được. Huống hồ, từ ngày hắn trở về, từ thôn trang tới tiểu trấn xung quanh Đồng Quan đã bắt đầu lan truyền tin đồn chủ soái người nước Tề bị thương chí mạng, sắp không giữ nổi mạng. Lời đồn nổi lên bốn phía, mà Diệp Thiệu thì không hề lộ diện, lòng quân không yên, Hà Nguyên cầm đầu đám tướng lĩnh tới thăm dò vài lần.
Cả Bạch Khải cũng lo lắng chạy tới hỏi: “A Ngạn, Diệp Thiệu…rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?”
Cô nghẹn họng không có lời gì để nói: Hắn đã đối với ngươi như vậy, ngươi còn quan tâm tới hắn thế sao? Tình yêu đúng là không thể nào lí giải được!
“…” Bạch Khải mặt như đưa đám, đấm ngực dậm chân: “Ngọc bội của ta vẫn còn trong tay hắn kìa a a a a!”
Cô: “…”
Lời đồn này có tính trái khuáy, ngươi càng che giấu kỹ nó càng lan tràn nhanh, càng khiến cho tướng sĩ và bách tính tin rằng thái tử đại nhân những tưởng không gì không làm nổi của họ sắp về chầu trời. Cô chỉ đơn giản vẩy mực múa bút, mượn danh nghĩa Diệp Thiệu viết một phong thư cho chúng tướng sĩ Tề quốc và tướng lĩnh vương đô. Đại ý là: Thái tử ta đây bị cảm phong hàn, cơ thể quả thực không khỏe lắm, nhưng còn lâu mới chết được.
Tuy rằng thành tích tại Thái Học các của cô khi xưa không được tốt lắm, nhưng cố bắt chước nét chữ của Diệp Thiệu cũng không phải quá khó. Sau khi viết xong đưa cho Phục Linh xem qua, hắn là thị vệ bên người Diệp Thiệu, qua được cửa của hắn thì việc giấu giếm chúng tướng sĩ chắc chắn không thành vấn đề.
Phục Linh nghiêm túc chăm chú xem xong, một lúc sau mới gật đầu: “Tuy rằng chữ xấu hơn rất nhiều so với thái tử nhưng trong quân cũng không có mấy người biết chữ, hẳn sẽ không nhận ra.”
Cô: “…”
Câu viết sau cùng của cô được hắn đặc biệt yêu thích: Bản vương muốn chết, cũng phải xem xem Diêm Vương có dám thu nhận không!
Hắn bảo câu nói này cực kỳ hợp với khí chất cao ngạo, không coi ai ra gì, mũi lúc nào cũng hếch lên tận trời của Diệp Thiệu.
Cô với Tông Sở cực kỳ đồng quan điểm.
Sau khi lá thư tay của Diệp Thiệu truyền ra ngoài, không khí trong quân đã thả lỏng hơn rất nhiều nhưng vẫn có nhiều người nửa tin nửa ngờ, tỷ như lão già Thẩm Kích còn vô cùng quan tâm tới thăm Diệp Thiệu.
Là người được Tề quốc phái tới trung ương chấp hành nhiệm vụ đảm nhiệm chức thứ sử U Châu như ngài Thẩm Kích đây, đối với chuyện Diệp Thiệu bị thương thì cực kỳ quan tâm, vì thế đồng chí Thẩm Kích vô cùng trung thành, tận tâm bày tỏ: Vì để thái tử có được sự chăm sóc tốt nhất, lão đã đưa con gái Thẩm Mộ Lan tới, cùng với cô lo lắng cho sinh hoạt hàng ngày của Diệp Thiệu.
Mà cô đây thân là thái tử phi tương lai lại uyển chuyển mà không mất đi sự kiên định từ chối ý tốt của lão, với lý do: Thái tử cần tĩnh dưỡng, không thích hợp để nhiều người bên cạnh.
Nói đến đây rồi mà cô còn không chịu nhả ra, Thẩm thứ sử không giả vờ được nữa, vuốt râu chậm rãi nói: “Tâm ý của thái tử phi đối với thái tử tốt thật đấy nhưng dù sao tương lai thái tử