Xa cách 2 tháng, quay trở lại vương đô Tề quốc, cô đã biến đổi rõ rệt, trở thành một tấm gương “Chim sẻ biến thành phượng hoàng” điển hình của thế hệ mới ở Mục triều.
Đoạn đường từ cổng thành xuyên qua phố qua hẻm, cô đã nghe thấy không dưới vài chục câu chuyện truyền kỳ về cô.
Phiên bản cung đấu: từ bình dân trở thành vương phi, hãy xem một cô gái câm kiêm tàn tật xoay chuyển hậu cung, từng bước thận trọng, chinh phục thế tử lạnh lùng!
Phiên bản cường thủ hào đoạt: tình cờ gặp mặt, chàng vì tính cách độc đáo và khí chất lạnh lùng của nàng mà ái mộ không thôi. Hầu môn thịnh sủng, thế tử lãnh khốc chỉ yêu cô vợ câm thường dân!
Phiên bản mang con bỏ trốn: một lần uống nhầm phải xuân dược, trong lúc thần trí mơ hồ hắn vô tình sủng hạnh một cô gái câm không có gì đặc biệt. Một năm sau, tình cờ gặp lại, người con gái này vậy mà lại có con của hắn?!! Nàng trốn không thoát đâu, cô bé!
Tông Sở nghe tới phiên bản này, im lặng một lát sau mới run rẩy đặt câu hỏi: “Đại thẩm, đứa con trai mà bọn họ nói tới sẽ không phải là…”
Cô bình thản gật đầu: “Hẳn là ngươi.”
Tông Sở thống khổ ôm mặt: “Một đứa trẻ thuần lương vô tội như ta sao lại có thể là con trai của Diệp Thiệu?? Đây là vũ nhục!! Phỉ báng !!!”
Cô: “…”
Chỉ có một phiên bản coi như là tương đối đáng tin đang được lưu hành rộng rãi nhất: Từ xưa tới nay Tề vương lấy vương hậu thường ít khi chú ý tới xuất thân dòng dõi, thế tử của bọn họ chẳng qua là lấy tổ tông làm gương, chọn một người con gái hiền lương thục đức từ trong dân gian, vừa không sợ ngoại thích hoành hành, vừa đề phòng được Mục thiên tử bất thình lình gả một cô công chúa tới đây kiềm chế Tề quốc.
Theo logic như vậy, Diệp Thiệu lấy một người con gái bình dân làm hậu chính là đã tính toán cẩn thận rồi.
Câu chuyện này có lý có lẽ, đại đa số dân chúng Tề quốc đều tán đồng và hiểu theo nó. Theo cô được biết, cũng chính vì nguyên nhân này mà nội bộ Tề quốc đối với chuyện Diệp Thiệu lập cô làm hậu cũng ngớt đi rất nhiều tiếng phản đối. Cho nên giả thuyết này từ đâu mà ra thì không cần nói cũng biết.
Lúc này cô với Tông Sở cũng không đi theo quân nữa. Trên đường trở về Tề quốc, Diệp Thiệu đi trước dẫn bộ phận tướng tá đế đô trở về đế đô phục mệnh với Mục thiên tử, tiện đường tự mình bẩm báo chuyện hôn sự của chúng ta với thiên tử, mà cô thì cùng với Tề quân cứ thể thẳng hướng Tề quốc mà đi. Chờ tới khi chúng ta thong thả đi tới ngoại thành vương đô Thịnh Dương, Diệp Thiệu từ bên đế đô ngựa không dừng vó cũng vừa kịp hội hợp với chúng ta.
Ở ngoại thành cô với hắn chỉ có một thoáng gặp mặt ngắn ngủi, đánh thắng trận trở về, thân là chủ soái cho nên tất yếu phải mang theo một bộ phận binh sĩ vào thành tạo dáng chút, xây dựng hình tượng cao lớn dũng mãnh của hắn. Trường hợp này cô chưa được chứng kiến nhiều nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn thấy heo chạy rồi cho nên cô không hề có hứng thú đi theo hắn tạo dáng chút nào, tuy rằng hắn rất muốn ôm cô vào đó tạo dáng đồng thời diễn luôn mấy cảnh ân ái thân thiết.
Kết quả bị cô lấy lý do “ Ân ái lắm, chết nhanh hơn” cự tuyệt không chừa lấy con đường sống. Nói đùa à, người này không biết tiết chế là gì lo lắng là gì sao, không cẩn thận lộ ra cái đuôi của cô, dọa sợ dân chúng Tề quốc hiền lành, ảnh hưởng thật không tốt!
Diệp thế tử lẳng lặng liếc mắt nhìn cô, ánh mắt kia khiến cho cô có cảm giác nguy hiểm tựa như “cái chết sắp tới”. Hắn cười như không cười nhìn cô, trong lúc cô thoa dầu lên đuôi mà cất lời: “Vân Ngạn, không cần vội, đám cưới sẽ tới nhanh thôi.”
Cô: “…”
Hàm ý của hắn là: Nàng tránh được nhất thời, có tránh được một đời không…
Sau khi hắn đi, cô bình tĩnh chất vấn Tông Sở: Diệp Thiệu đã nói cái gì với ngươi?
Tông Sở cũng bĩnh tĩnh mà đáng thương nhìn lại cô: Hắn nói, nếu trước khi đêm đại hôn tới ngươi còn không biến cho chân trở lại ta sẽ ném ngươi vào trong biển làm mồi cho cá.
Cô cố gắng thuyết phục nó: hắn lừa ngươi đấy!
Tông Sở: Lời này của thẩm có đáng tin không?
Được rồi, cô, cô cũng không tin…
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đợi tới khi cô với Tông Sở nhấm nháp xong một ấm trà ở Tiềm Long Để, chia chác xong một đĩa bánh táo, chơi cờ nhảy chán chê xong, Diệp Thiệu mới khoan thai bước về. Cô tính toán thời gian, kể cả hồi hắn vào cung nhỏ nhẹ tới thăm Tề vương cũng không thấy về muộn thế này.
Diệp Thiệu bưng một chén trà lên, nhấp một ngụm, đáp qua quýt: “Trên đường gặp phải thích khách, xử lý xong mới trở về.”
Cô và Tông Sở: “…”
Người với người quả nhiên là khác nhau. Tính tất tần tật số lần bị ám sát của cô trong cả một năm dùng mười ngón tay là có thể đếm xong. Nhưng chỉ một đoạn đường Diệp thế tử nhập cung thôi cũng đã gặp phải vài đám! Mấy đám thích khách này cũng rất có niềm đam mê nghề nghiệp, Diệp Thiệu vừa mới trở về hôm trước hôm sau đã cầm kiếm vác đao tới, ba trăm sáu mươi lăm ngày không ngày nào là không, dãi nắng dầm mưa. Cô nhẩm tính nếu bọn họ đều trực thuộc một tổ chức duy nhất, vậy thì có thể lén Diệp Thiệu mà phát cho cờ “Chiến sĩ thi đua”, “Huân chương vì sự nghiệp trọn đời” chẳng hạn.
Nhìn sắc mặt hắn không tỏ vẻ gì, cô hỏi: Tề vương thế nào rồi?
Diệp Thiệu ngồi sát vào trong ghế, trả lời cực kỳ dứt khoát: “Vẫn sống, cứ vậy thôi, chưa chết.”
Cô và Tông Sở: “…”
Hắn còn bắt chéo chân lên, bất mãn lầu bầu: “Cái gì mà Tề vương nọ, Tề vương kia, đã sắp vào cửa nhà người ta rồi. Làm cho người ta cảm thấy xa lạ, nào, gọi một tiếng phụ vương cho ta nghe xem.”
Cô: “…”
Tông Sở từ tốn ăn xong điểm tâm, phủi phủi tay nhảy xuống ghế: “Hai người cứ trò chuyện, ta đi đây.”
“Đã chuẩn ngươi đi chưa?” Diệp Thiệu xoay xoay một đồng tiền trên tay.
Tông Sở ngoan ngoãn trở về, giả vờ giả vịt hỏi: “Điện hạ có gì căn dặn ạ?”
“Đưa mấy phương thuốc bổ huyết bổ khí lần trước ngươi kê cho ngự y trong cung, dặn bọn họ nấu một ngày ba bữa đưa tới đây.”
Tông Sở kinh ngạc: “Không phải, thế tử đại nhân ơi, không phải ta chê bai ngài đâu. Đàn ông không thể uống quá bổ được, bổ quá khí huyết tràn đầy, âm dương không cân bằng, hơn nữa…” Nó ý vị sâu xa nhìn nửa người dưới của Diệp Thiệu: “Sẽ có người hiểu lầm phương diện nào đó của ngài không được hùng phong cho lắm!!”
Diệp Thiệu: “…”
Cô đương uống nước thì bị sặc, khụ khụ không ngừng.
Ánh mắt lạnh buốt của Diệp Thiệu quét tới, cô bị uy hiếp nên phải nhanh nhẹn viết xuống: Ngươi được mà! Ngươi làm rất được!
Tông Sở tỏ vẻ hiểu ra, đau lòng nhìn cô: “Đại thẩm, quả nhiên là thẩm đã bị hắn ô uế!!!”
Cô: “…”
Một lát sau, thằng nhóc Tông Sở mồm miệng không biết giữ này đã rơi vào ma trảo của Phục Linh. Gần đây Diệp Thiệu có việc nhờ vả nó cho nên đối với thằng nhóc này khoan dung hơn nhiều, dù cho Tông Sở có xúc phạm nặng nề tới tôn nghiêm đàn ông của hắn , thì hắn cũng vô cùng nhẹ nhàng mà cho nó rời đi chuyên tâm nghiên cứu thuốc. Nhưng cô có dự cảm, đây chỉ là bình yên trước cơn bão táp, tất cả khoan dung này đều chờ đến cuối cùng – sẽ tính toán hết.
Mặt Diệp thế tử từ xanh tới đen, từ đen lại chuyển trắng, mãi mới khôi phục về bình thường, hắn bình tĩnh lại một lần nữa trịnh trọng nhắc với cô: “Sau này con của chúng ta nhất định không được giống như nó.”
Cô liên tục gật đầu, gật xong lại cảm thấy không đúng lắm, đây đâu phải là cái nên bàn tới trong cuộc hôn nhân giả dối chỉ vì lợi ích của chúng ta?
Diệp Thiệu ở bên kia đã hứng trí bừng bừng bắt đầu tưởng tưởng: “Nếu sinh ra con trai, ta sẽ tự mình dạy nó cưỡi ngựa bắn tên, con trai nên được dạy cho sự dũng cảm oai hùng từ nhỏ, không thể ẻo lả