Đề phòng có biến cố xảy ra nữa, Diệp Thiệu tăng tốc hành trình tới đế đô. Lần này là thọc vào tim cô, chưa biết chừng lần sau lại là cắt luôn đuôi cô đi nấu canh.
Cô hỏi hắn: Đến đế đô thì nhất định sẽ an toàn sao?
Diệp Thiệu trả lời thế này: “Tới đế đô có lẽ sẽ nguy hiểm hơn nhưng ít ra hoàng đế sẽ không mặc cho chúng ta gặp chuyện không may.”
Hắn nói cô liền hiểu, nếu như chư hầu Tề quốc và vương hậu của hắn xảy ra chuyện ở đế đô, trên dưới Tề quốc nhất định sẽ không để yên. Tiền lệ Yến quốc đã có, nếu như Tề quốc lại phản nữa, vậy Mục thiên tử khó thể nào chống đỡ. Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất chính là như vậy.
Cô ngẫm nghĩ gật đầu, sau đó viết mấy chữ giơ lên cho hắn xem.
“…” Diệp Thiệu im lặng trong giây lát, rồi nghiến răng quát: “Vân Ngạn, nàng có ý gì?”
Cô nhún vai, có gì đâu, chỉ là gọi ngươi tiếng “phụ thân” cho ngươi hình thành thói quen thôi, đỡ cho đến đế đô lại lòi ra!
Diệp Thiệu nhếch khóe miệng cười lạnh, tay thô bạo nhéo mũi cô tay rót thuốc, cất giọng điệu quái lạ của mình lên: “Vậy nữ nhi phải ngoan ngoãn uống thuốc mới có thể mau mau khỏi bệnh sớm ngày hầu hạ phụ thân được ~”
Cô: “…”
Tông Sở ở trong góc nghiên cứu thuốc mặt tràn đầy vẻ không đành lòng than: “Táng tận lương tâm, vô đạo đức mà! Thói đời độc ác mà!”
Cô với Diệp Thiệu: “…”
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Mặc dù gấp rút lên đường nhưng cô có thể cảm nhận được Diệp Thiệu cố ý thả chậm nhịp độ, không hề ào ào gió táp mưa sa như hồi cô đi cùng hắn lao ra chiến trường. Cô đoán có lẽ là hắn lo lắng vết thương của cô, đêm hôm đó vết thương cô phải chịu với người khác thì là mười phần chết tám, nhưng cô lại không chết, theo lời Tông Sở nói thì là: cấu tạo cơ thể người cá không giống với người thường.
Là vị trí trái tim không giống sao, cô hỏi. Cho nên cô mới có thể bị xuyên qua lồng ngực mà không có việc gì?
Tông Sở lắc đầu: “Không phải, mặc dù người cá có nội tạng, nhưng nội tạng này chỉ có chức năng đơn giản là cung cấp máu mà thôi, vết thương có cực lớn nhiều lắm cũng chỉ khiến thẩm bị choáng váng hôn mê thôi.”
Nó giơ tay khua chân múa tay chỉ trỏ người cô, Phục Linh được Diệp Thiệu dặn dò cẩn thận dường như có phản ứng, ánh mắt lạnh nhạt chiếu tới, Tông Sở nuốt ực một cái, rụt tay về chỉ vào nơi chính giữa lồng ngực của mình: “Ở trong này của người cá có một viên giao châu, nó mới là nơi nắm giữ sinh mệnh và phát ra pháp lực của người cá, giao châu không vỡ, người cá bất tử.”
Cô chăm chú lắng nghe, khi nghe tới hai chữ pháp lực trong đầu chợt vang lên tiếng chuông, cô nghĩ tới lời của gã đàn ông trẻ tuổi kia nói ngày cô gặp nạn “Đứng đầu trong nước”, không kìm được hỏi: ngươi đã từng gặp người cá chưa?
Tính tuổi, Diệp Thiệu tiêu diệt cố quốc của Tông Sở hồi nó mới bi bô tập nói, cho dù “hải thần” mà quốc gia nó thờ phụng có thật là người cá, vậy thì cũng không thể có nhiều ký ức. Nhưng nó nói năng rất rõ ràng, tuy mấy chén thuốc nó điều chế ra vẫn không đáng tin lắm, nhưng ngẫm lại, trên đời này nào có thầy thuốc có thể điều chế ra loại thuốc biến đuôi cá thành hai chân, khiến cho người ta trẻ lại mười tuổi được đây.
Đây không thể đơn thuần gọi nó là chén thuốc, gọi nó là pháp thuật thì đúng hơn.
Tông Sở không có thuật đọc tâm như Diệp Thiệu nhưng từ vẻ mặt cô nó cũng đoán được một hai, nó rũ mắt xuống, yên lặng một lúc mới lắc đầu đáp: “Ta chưa từng gặp người cá sống, thẩm là người cá chân thực đầu tiên ta gặp trên đất liền.”
Sau một thoáng sửng sốt cô nhạy bén bắt được chữ “sống” trong lời nó nói, chưa từng gặp sống, nghĩa là đã gặp…chết?
Lúc này nó cực kỳ thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, trong thần miếu của quốc gia ta có đặt xác ướp của người cá!”
Cô: “…” Xác, xác ướp! Cô nhìn xuống cái đuôi vàng óng xinh đẹp của mình, yên lặng vuốt vuốt cánh tay đã nổi đầy da gà.
“Đại thẩm, thẩm đừng nghĩ linh tinh nữa.” Nó để ý động tĩnh bên phía Diệp Thiệu, hạ giọng lén lút hỏi: “Thẩm có muốn học vu thuật của bộ tộc người cá không?”
Cô cả kinh, sau đó thì vui vẻ, quả thực là vui tới không kiềm chế được mà! Lớn thế này rồi, văn vô năng, võ vô khiếu, 17 năm đóng vai lá xanh làm nền cho tên thiên tài sát tinh Diệp Thiệu, à không, cùng lắm chỉ là đống đất đen… Một ngày kia cô vậy mà có thể đóng vai nữ chính trong tiểu thuyết tu chân! Nếu nhất định phải đặt tên cho cuốn tiểu thuyết này, vậy đó chính là “Nhật ký người cá phản công”!
“Chỉ có điều thể chất đại thẩm không phải là người cá thuần túy, nhiều nhất cũng chỉ có một nửa huyết thống người cá, trước đây lại không có nền tảng, có học cũng không học tới tinh thông được.” Tông Sở tạt ngay một chậu nước lạnh xuống cô đây đương hưng phấn, nó nhìn cô lắc đầu thở dài: “Còn nữa, với chỉ số thông minh của đại thẩm thì…”
Câm miệng! Ta bảo ngươi câm miệng có nghe không! Cô lấy một miếng bánh ngọt thô lỗ nhét vào chặn miệng nó.
Tông Sở: “…”
Tuy nói như thế, trước khi rời đi, Tông Sở vẫn len lén đưa cho cô một quyển sách nhỏ, tự nói đây là bí kíp vu thuật không truyền ra ngoài của nước nó.
Cô cầm lên xem: “Tiểu vu thuật làm cho người ta mê muội!”
A ha ha…
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Hữu kinh vô hiểm rời khỏi nước Triệu, chúng ta chỉ còn cách đế đô non nửa đường. Mấy ngày nay, thư báo không ngừng truyền tới Diệp Thiệu, thường xuyên thấy một bóng đen vèo đến lại vèo đi, thật đúng là tới vô ảnh đi vô tung, dùng khinh công chính là thế này đây!
Yến quốc giương cờ dẫn binh chinh phạt thiên tử vô đạo, chuyện này đã làm ngũ quốc tứ hải chấn kinh. Rất nhiều người bao gồm cả Diệp Thiệu đều có cách nhìn không lạc quan lắm đối với tương lai của Yến quốc, bởi vì thực lực của Yến quốc trong năm nước cũng chỉ ở tầm trung, hơn nửa mấy đời Yến vương đều không hề tập trung vào vấn đề quân sự, trừ khi…
“Trừ khi Yến vương cố ý giấu tài, giấu giếm thực lực.” Diệp Thiệu ngồi cách ba thước thản nhiên nói.
Mà cô đang núp trong thùng gỗ chỉ thò cái đầu ra ngoài. Sau khi cô gặp chuyện không may lúc đang tắm, Diệp Thiệu liền có lý do quang minh chính đại thời thời khắc khắc kiểm soát nhất cử nhất động của cô, ăn cơm ngủ nghỉ thôi không nói, giờ cả tắm rửa hắn cũng trông coi không rời nửa bước. Cô phản đối yêu cầu hắn phải cho cô chút không gian riêng, hắn tới mí mắt cũng không thèm nâng đáp: “Có thể, nàng đừng tắm nữa là được.”
Cô: “…” Giao mùa đông xuân, cốc vũ* chưa tới, khí hậu khô hanh. Không cho cái đuôi của cô dính nước chỉ sợ chưa đầy ba ngày đã bong da rớt vảy. Khuôn mặt hồi lớn lên đã vậy, cô không thể làm gì được, nhưng khó có được cái đuôi bóng loáng đẹp đẽ, nó thế nào cô đau lòng lắm.
(cốc vũ: 1 trong 24 tiết trong 1 năm, vào khoảng 19, 20 hoặc 21 tháng 4)
Ngẫm nghĩ một lát Diệp Thiệu cất tiếng cười nhạo: “Vân Ngạn, cơ thể này của nàng mới có 7 tuổi, không cần tự tin quá mức vào cơ thể mình tới thế.”
Cô: “…”
Cho nên liền xuất hiện cảnh tượng thế này, trong lúc cô co co quắp quắp tắm táp, trái lại thì Diệp Thiệu lại nhãn nhã tự đắc nói chuyện phiếm với cô: “Ẩn giấu thực lực vẫn chưa đủ, cho dù mấy