Dịch: Diêu Nhiên
✢✤✣
Đường Phong Nam vượt qua Hứa Diễn Đường đi lên lầu, cậu cũng kéo Đường Thanh Lâm đang trưng vẻ mặt mờ mịt về phòng, sau đó mình cũng theo vào trong và nói với hai người đang im lặng: “Các cậu từ từ nói chuyện.”
Ngay tức khắc chỉ còn lại hai người.
Hứa Diễn Đường chỉ cảm thấy khiếp sợ.
Lần trước anh uống bia, cô đã cảm thấy có hơi bất ngờ rồi.
Không ngờ anh còn hút cả thuốc, hơn nữa tư thế anh rít thuốc trông thành thạo vô cùng.
Điếu thuốc trong tay Điền Quý Hành đã sắp cháy hết sạch, tàn thuốc cháy hết rơi xuống đất, đầu thuốc chỉ còn lại một chút đốm lửa đỏ.
Anh vốn muốn giấu điếu thuốc lá trong tay kia ra sau lưng, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Ngón tay bên người khẽ rụt lại, song cuối cùng cũng không nhúc nhích.
Hứa Diễn Đường đứng yên tại chỗ hỏi anh: “Cậu còn hút cả thuốc nữa à?”
Anh thấy trong đôi mắt của cô là sự hoài nghi, khiếp sợ, và cả… xa cách.
Sao có thể không có xa cách được chứ? Anh trong mắt Hứa Diễn Đường là sự hiện diện của sự trong sáng, tốt đẹp hệt như dê con.
Mà anh trước mắt cô hiện giờ hoàn toàn không giống với trước kia.
Cô cũng không phải khó có thể chấp nhận mà chỉ thoáng chốc không biết nên cân bằng cảm xúc của mình như thế nào.
Cô còn muốn biết anh đã xảy ra chuyện gì hay chỉ là vì trưởng thành rồi nên mới thay đổi mà thôi? Thứ cô muốn hỏi rất nhiều nhưng lại nghẹn trong cổ họng.
Cô không dám nói nhiều vì Điền Quý Hành không phải là Điền Quý Hành ấy trong tưởng tượng của cô nữa rồi.
Điền Quý Hành cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, anh chỉ nhìn thấy sự xa cách trong đôi mắt của cô.
Mấy năm qua, trong quãng thời gian này anh không thể nhìn thấy được bến bờ trong mối tình đơn phương mà mình hết sức trân trọng này, khắp người đầy thương tích.
Vết thương nhiều đến nỗi anh gần như không đếm nổi nữa.
Anh cũng không nhớ biết bao nhiêu lần mình thử suy đoán về tâm ý của cô rồi lại cứ thế mà tự mình liếm miệng vết thương sau khi thăm dò suy nghĩ của cô.
Anh đã nằm mơ thấy cô rất nhiều lần, trong mơ, cô cứ thế nhiều lần vứt bỏ và dối lừa anh.
Cảnh tượng từ biệt ở cổng thôn ấy anh đã gặp qua trong mơ vô số lần và anh cũng đợi cô hết lần này tới lần khác.
Khó khăn lắm mới đợi được cô vào kì nghỉ hè năm lớp 8 đó nhưng lại biết được rằng cô đã có bạn trai ở thành phố A mất rồi.
Cô sợ anh rồi sao? Hay là cảm thấy… anh quá hư hỏng?
Nhưng biết làm sao bây giờ.
Đây mới chính là bộ mặt thật của anh.
Điền Quý Hành mười hai tuổi đã trưởng thành rồi.
Cô không thể nào chấp nhận anh nữa rồi sao?
Anh mãi mãi