Edit: Thuỳ Linh
✢✤✣
Hứa Diễn Đường rụt cổ, đi trước Điền Quý Hành.
Điền Quý Hành nhìn chăm chú vào mái tóc đuôi ngựa của cô, mái tóc đen nhánh đong đưa qua lại trong không khí, cho thấy chủ nhân của nó đang không vui.
Đúng vậy, trong mắt Điền Quý Hành, bất cứ đồ vật nào của Hứa Diễn Đường cũng có tiếng nói —
Lúc tức giận thì mái tóc đuôi ngựa được vung cao.
Lúc buồn thì trên giấy nháp đầy hình vẽ người que đang khóc thút thít.
Lúc vui thì má lúm đồng tiền in sâu bên má.
Từ đôi tay, mái tóc, má lúm đồng tiền, mọi thứ đều biết nói chuyện, nói với anh.
Không biết tại sao đột nhiên cô lại giận dỗi, Điền Quý Hành yên lặng đi phía sau cô.
Tuy im lặng nhưng thời gian trôi qua rất mau.
Giao lộ ngay ở trước mắt.
Lúc Hứa Diễn Đường phải đi thì Điền Quý Hành kêu cô lại.
“Hứa Diễn Đường.”
Hứa Diễn Đường dừng chân, quay đầu nhìn anh.
Ánh đèn đường màu trắng ngay trên đỉnh đầu cô, lông mi tạo ra chiếc bóng nhỏ phản chiếu lên mũi, làm Điền Quý Hành không thể nhìn rõ đôi mắt và khuôn mặt của cô.
“Cậu đang giận.” Anh bước về trước một bước, tới gần cô.
Hứa Diễn Đường để ý, anh nói một câu khẳng định.
Nhưng mà bây giờ cô đang giận dỗi nên thẹn quá hóa giận, không muốn thừa nhận, cô có cảm giác như mình đang bị vạch trần.
Phản bác theo bản năng: “Không có.”
“Sao cậu lại giận?” Giọng nói của Điền Quý Hành vang vọng rõ ràng trong buổi tối 10 giờ.
Anh không hùng hổ đáng sợ, chỉ là đang dò hỏi, nhẹ nhàng hỏi thăm.
Nhưng Hứa Diễn Đường đang nổi nóng, cô ghét nhất dáng vẻ này của anh.
Anh không hiểu cái gì hết.
Giống như không phải anh làm sai, mà là cô đang vô cớ gây rối vậy.
“Mình không muốn nói.” Hứa Diễn Đường ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt chắc chắn mà bén nhọn của cô làm Điền Quý Hành bất lực.
“Vậy thì thôi.” Anh thờ ơ nói, gương mặt cam chịu.
Điền Quý Hành không thể làm những chuyện như ép buộc người khác, huống chi người kia còn là Hứa Diễn Đường.
Là người anh thích nhất trên thế giới này.
Hứa Diễn Đường lùi về sau một bước.
Đây là bước thứ hai cô lùi về sau với anh trong buổi tối này.
Ánh mắt Điền Quý Hành lóe lên, như là bị tổn thương.
Bóng dáng cô rời đi vẫn quyết liệt như thế, dần dần nhỏ bé trong tầm mắt của Điền Quý Hành, rồi nhỏ đến mức anh không thể nhìn thấy được nữa.
Một cơn gió đêm thổi qua, bụi hoa ven đường chậm rãi lung lay.
Màu xanh không thể nhìn thấy rõ trong ban đêm, chỉ có thể thấy nó đong đưa, lao tới hướng anh.
Anh nhớ về kí ức năm 12 tuổi.
Từ trước đến nay Hứa Diễn Đường không bao giờ đặt anh ở trong lòng.
12 tuổi là vậy.
18 tuổi cũng thế.
Điền Quý Hành ngẩng đầu nhìn đèn đường, dưới ánh sáng có rất nhiều con thiêu thân vây quanh.
Đúng lúc có một con rơi xuống đất.
Đã chết.
Trước mũi chân Điền Quý Hành.
Khóe miệng Điền Quý Hành khẽ nhếch.
Thiêu thân lao đầu vào lửa là sẽ có kết cục như vậy.
Vậy anh cũng có kết cục như thế này sao?
Cho dù có là thế thì anh cũng sẽ không từ bỏ.
–
Ngày hôm đó Hứa Diễn Đường và Điền Quý Hành cãi nhau xong Điền Quý Hành không tìm cô nữa.
Hôm đó sau khi về nhà, Hứa Diễn Đường cảm thấy mình sai rồi.
Điền Quý Hành có biết cái gì đâu, lẽ ra anh không phải chịu đựng cảm xúc tức giận và cáu kỉnh của cô.
Hôm sau định đi tìm anh để xin lỗi, lúc lên lầu thì lại thấy Điền Quý Hành đang nói chuyện với Đường Thanh Lâm bên ngoài cửa sổ.
Cô quay đầu chạy xuống dưới ngay.
Không thích hợp.
Thời cơ không thích hợp.
Ngày thứ ba thì cô không có dũng khí đi tìm anh.
Hà Ngưng Nhuế cảm thấy đã nhiều ngày cô tụt mood, hỏi han vài lần nhưng Hứa Diễn Đường không nói nhiều, chỉ lắc đầu không hé răng.
Thỉnh thoảng gặp anh ở nhà ăn hoặc sân thể dục, cô đều giả vờ không thấy, kéo Hà Ngưng Nhuế nhanh chóng rời đi.
Nói cô và Điền Quý Hành cãi nhau, chi bằng nói cô không biết làm thế nào để đối mặt với Điền Quý Hành cả.
Rất nhiều lần, Điền Quý Hành trông thấy bóng dáng chạy trốn của Hứa Diễn Đường.
Anh nhìn cô đang rời xa anh từng chút.
Cô biến mất rất nhanh, nhanh đến mức anh còn không nắm giữ được cổ tay áo.
Một tuần trôi qua.
Chuyến “du lịch” mà Hà Ngưng Nhuế nói ở nhà ăn đã quyết định ngày rồi, là cuối tuần này.
Địa điểm là núi Thiên Ngưu ở bên cạnh thành phố Q, các học sinh lớp 12 đều tự nguyện tham gia.
Theo như Hà Ngưng Nhuế hỏi thăm thì toàn bộ học sinh lớp 12-1 xin không tham gia.
Nghe vậy thì cây bút trên giấy nháp của Hứa Diễn Đường ngừng lại,