Ban đầu những âm thanh còn hỗn loạn, dần dần chúng bắt nhịp được với nhau, không ngừng gầm vang câu nói đầy tráng chí này khiến trung tâm đạo giới run lên bần bật.
Đạo hoa của những cường giả ngũ đạo vì không chịu nổi tiếng gầm này mà tan rã toàn bộ, chân chính bị hủy diệt sau hơn năm mươi vạn năm.
“Chúng ta là anh linh nhân giới, tử vì nhân tộc, hồn tiêu phách tán vì Bạch Hoàng, đời đời kiếp kiếp quyết không hối tiếc…”
Bạch Hoàng Đế Vương ấn tỏa ra ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ trung tâm đạo giới, rơi nhẹ xuống chiến giáp của chúng thiên kiêu, giống như đang an ủi những anh linh này.
Kế đến dưới sự trầm mặc của Tử Đường, Diệp Huyền Thanh, Quan Thất.
Ba Nhân Chủ lệnh của bọn họ từ từ bay lên cao, mà Nhân Chủ lệnh đang bị Cang Tướng nắm giữ cũng làm điều tương tự.
Bốn lệnh bài xoay vần quanh đế ấn, sau đó bỗng nát vụn dần ngưng tụ ra một bộ chiến giáp có uy áp vượt trên Cấm Kỵ Chiến Giáp, giúp cảnh giới của Tây Tử Phượng chân chính trở thành Đế giả, chứ không còn nằm ở Ứng Kiếp đại viên mãn giống như Trần Mạn Dao.
- Bạch Hoàng Chiến Giáp!
Ở bên trong Toái Mộng đao, Chân Võ thì thào như đang hồi tưởng lại ký ức đau thương năm xưa.
- Năm đó Đông Hoa Nhân Chủ và Kiếm Thiên Tôn thiêu đốt tu vi huyết mạch mới miễn cưỡng sử dụng được Thái Hoàng kiếm, ngưng tụ ra Bạch Hoàng Chiến Giáp.
Nhờ đó đủ sức chống đỡ mấy trăm cường giả ngũ đạo.
Nếu khi xưa hai người họ có được thêm Bạch Hoàng Đế Vương ấn thì không đến nỗi phải uất hận chết đi như bây giờ.
Bạch Hoàng… Là do ngươi hèn nhát! Ngươi không xứng để chúng sinh nhân giới quỳ bái!
Độc Cô Minh cảm nhận rất rõ sự bi phẫn của Chân Võ.
Nhưng hắn cũng không tiện hỏi nhiều.
Muốn định cục cần bố cục, lại cần sát cục ẩn bên trong.
Mọi việc đã đủ, chỉ cần chờ một mồi lửa làm chất dẫn để bùng cháy.
Hành động của hắn sau đây có thể sẽ khiến cả nhân giới phẫn nộ, dẫn đến sự truy sát của toàn nhân giới, nhưng hắn không thể không làm.
Không làm thì không cứu được Trần Mạn Dao, lại bị Hắc Thủ thâu tóm mọi cơ duyên, thậm chí cho dù có tránh khỏi hai việc này thì cũng sẽ khó lòng tranh giành với đám thiên kiêu nhân giới đông như kiến cỏ.
- Người không ngông cuồng uổng thiếu niên.
Mà ta đã không phải thiếu niên, tráng niên của ta không ngông cuồng mà là điên cuồng… Ta muốn sau hôm nay dù có chết thì cả nhân giới cũng phải nhớ đến ta!
Độc Cô Minh nắm chặt Toái Mộng đao, nhìn về phía Thái Hoàng kiếm đang run lên bần bật, dưới sự kêu gọi của Bạch Hoàng Đế Vương Ấn bắt đầu phối hợp với Trần Mạn Dao điên cuồng công kích về phía kết giới.
Một từ trong đánh ra, một từ ngoài đánh vào, trong tích tắc đã mở ra một thông đạo vừa đủ một người tiến vào.
Ánh mắt của chúng thiên kiêu khi nhìn về phía thông đạo này đều nóng ran, chứng kiến Tây Tử Phượng dần dần đi vào bên trong, mọi người không ai dám tiến lên ngăn cản.
Bản thân Tây Tử Phượng sở hữu hai loại chân đạo vận là chiến, hỏa… thêm vào Bạch Hoàng Chiến Giáp, tu vi siêu việt Ứng Kiếp trở thành đế giả, ai dám liều mạng lao lên đây?
- Cung nghênh Tướng Chỉ vào đoạt truyền thừa!
Sát Tướng, Cang Tướng, Quan Thất, Tử Đường, Diệp Huyền Thành đều ôm quyền cúi đầu, tách làm hai lối để Tây Tử Phượng đi đến kết giới.
Mà trước thông đạo đi vào kết giới này còn có Trần Mạn Dao đang ngồi xếp bằng gục đầu xuống, khí tức trên người cực kỳ hỗn loạn, thần thái mê man đến cực điểm.
- Cấm Kỵ Chiến Giáp, đáng tiếc… Nếu không có sự xuất hiện của ta thì người đạt được mọi thứ ở nơi này chính là cô…
Tây Tử Phượng lạnh lùng lắc đầu, rảo bước đi về phía thông đạo, cũng mặt kệ Trần Mạn Dao đang ngồi trước mặt, quay lưng về phía mình.
Bố cục ở đâu, sát cục ở đâu? Một khi khởi phát liệu có thể định cục không?
Chỉ thấy khoảnh khắc Tây Tử Phượng tới gần Trần Mạn Dao thì Cấm Kỵ Chiến Giáp trên người nàng liền tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố.
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Trần Mạn Dao lạnh lùng quay lại phía sau tung ra một chưởng vào thẳng ngực Tây Tử Phượng.
Mà Cang Tướng và Sát Tướng cũng đồng thời kêu lên thất thanh, bộc phát tu vi lao tới:
- Dám tính kế Tướng Chỉ sao? Đại nhân cẩn thận!
Tây Tử Phượng cười lạnh, trực giác của cô ta cho thấy Trần Mạn