Trong ba người thì thanh niên tóc tím tỏa ra khí tức hùng mạnh nhất.
Tuy nhiên kiếp lực tồn tại trên cơ thể khiến hắn không cách nào hấp thu linh khí hay cảm ngộ đạo vận để tu luyện, giống như thiên địa này đã ruồng bỏ hắn, coi hắn như một sinh linh đi ngược mệnh trời, cần phải tru diệt.
Một khi bước chân ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên thì chờ đợi hắn chính là những đạo lôi kiếp mười hai màu khủng bố, thứ đã từng diệt cả Chân Đại Đạo hùng mạnh truyền thừa từ thời thái cổ, đánh chết một ma đầu Đế cấp Thiên cảnh.
Trừ phi hắn có loại thần thông có khả năng “dối trời qua biển” như Hồng Trần Kiếp Chủ, bằng không huyết hà đen ngòm này sẽ là lồng giam lưu giữ hắn cả đời.
- Ta còn sống, nhưng cũng đã chết…
Một tiếng thở dài não nề vang lên, thanh niên tóc đen phàm nhân là người đầu tiên tỉnh lại.
Khoảnh khắc hắn vừa mở mắt ra thì đã cảm nhận được cái lạnh khiếp người đang bao phủ lấy không gian bên trong Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Khí lạnh xâm nhập cơ thể, len lõi vào từng thớ thịt khiến hắn run lên bần bật, miệng phả ra từng luồng khói trắng.
- Đã lâu rồi không làm phàm nhân, hóa ra phàm khi đứng trước sức mạnh tu đạo lại yếu ớt như thế này…
Độc Cô Minh cười khổ lắc đầu, cố gắng cảm nhận thân thể phàm nhân mà mình vừa mới ngưng tụ được.
Cách đây một năm hắn đã hồi tỉnh trở lại.
Với biến cố xảy ra giúp mình thoát khỏi một kiếp, hắn rất tò mò, càng cảm thấy hiếu kỳ về chủ nhân của miếng cổ ngọc kia.
Chỉ là một chấp niệm kéo dài từ thời thái cổ đến nay mà có thể thi triển ra một loại cấm kỵ thần thông hết sức kinh khủng.
Lúc ấy hồn hắn đã bị Kiếp chủ cắn nuốt tới tám phần, chỉ còn sót một phần trên cơ thể y, một phần lại tiêu tán vào thiên địa.
Nếu không có giọng nói vừa quen thuộc, vừa xa lạ cất lên từ miếng ngọc bội, hắn hẳn đã hồn tiêu phách tán, thậm chí ngay cả cơ hội bước chân vào luân hồi cũng bị xóa đi hoàn toàn.
- Tóc trắng là đạo thể, cực giống với thân thể của ta lúc trước.
Mà bản tôn tóc tím của ta lúc này lại bị nhiễm đầy kiếp lực, oán niệm và sát lục.
Miếng cổ ngọc kia đã dung hợp với thức hải của bản tôn, không ngừng tu bổ phần thần hồn thiếu sót do bị Kiếp chủ thôn phệ.
Không biết tới khi nào thì bản tôn của ta mới tỉnh lại được nữa.
Trước mắt chỉ có phàm thể và đạo thể là có thể xuất thế.
Nhìn đạo thể đang ngồi xếp bằng trong đám đạo vận hỗn loạn đang va chạm với nhau trên bầu trời, Độc Cô Minh không khỏi nở nụ cười cảm khái.
- Đại nạn không chết ắt có kỳ ngộ.
Thứ kỳ ngộ mà ta có lớn nhất lúc này không phải là Trường Sinh thể xuất hiện biến dị, mà là từ trong tử lộ tìm ra một con đường thuộc về chính bản thân mình.
Thế gian dùng “khổ” làm “hải”, “đạo” làm “thuyền” để đưa bản thân đến bến bờ hoàn mỹ.
Đạo thể của ta vẫn giữ nguyên con đường đó, nhưng lại cải biên theo một cách khác.
Mười vạn trượng sẽ đạt đến hoàn mỹ, vậy thì ta sẽ tạo ra mười tiểu khổ hải.
Ở mỗi một tiểu khổ hải đều sẽ dùng một loại đạo vận riêng biệt giúp nó hoàn mỹ.
Một khi mười tiểu khổ hải này chân chính hoàn mỹ, bản thân ta cũng sẽ chạm đến mức độ khó tin trong Khổ Hải cảnh.
Nghĩ đến đây, Độc Cô Minh lại thở hắt ra một hơi, cái lạnh tràn vào phổi hắn.
Thân thể phàm nhân này quá yếu, ngoài việc “bất tử” đến từ hồn phách ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Mà nói “bất tử” ở đây không phải đến từ tu vi hay thể chất.
Sau khi phàm thể ngưng tụ hắn mới hiểu được sở dĩ hồn phách nó không bị tiêu tán là do sự cộng minh, chúc phúc đến từ toàn thể nhân giới.
“Nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt…”
Câu nói này như vang vọng bên tai hắn, biến thành một loại chúc phúc đời đời kiếp kiếp, khiến hồn hắn vĩnh viễn không thể bị tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng điều này khiến Độc Cô Minh nảy sinh một nghi vấn.
Chẳng lẽ Bạch Hoàng đời đầu chưa từng chết hay sao? Theo lời Chân Võ nói thì Bạch Hoàng không phải là một người, mà là một hoàng tộc đã xuất hiện từ thời nhân tộc vừa khai sinh.
Nếu tộc nhân của họ thần hồn bất diệt, cho dù tu vi không tồn tại thì hẳn cũng sẽ sở hữu tri thức cực kỳ khủng bố.
Bởi vì với một người “bất tử” như vậy, tất cả những đoạn năm tháng cấm kỵ, thăng trầm thế gian đều sẽ được hắn tận mắt chứng kiến, không bỏ sót bất kỳ sự kiện nào.
- Bất tử đến từ chúc phúc của nhân tộc, vậy nếu nhân tộc diệt vong thì ta cũng sẽ chân chính chết đi… Suy cho cùng, khối phàm thể này cực kỳ vô dụng.
Nói đến Chân Võ mới nhớ, làm sao mới có thể lấy đống vật phẩm trong khổ hải của bản tôn ra đây?
Độc Cô Minh nhìn về phía bản tôn của mình đang vùi thân ở trong huyết hà đen ngòm, mặc dù giữa hai bên có tồn tại liên kết, nhưng giờ đây bản tôn đã chìm vào trong ngủ say, chẳng thể thúc động nổi.
Đúng lúc hắn đang suy tư thì chợt nghe từ dưới huyết hà truyền đến tiếng kêu “be be”, giống như phía dưới có một con dê nhỏ đang lội nước lao thẳng lên trên.
Quả nhiên chưa đến mấy khắc sau, một thân ảnh nhỏ nhắn màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Đó thực chất cũng không phải dê mà là một con lừa nhỏ.
- Con mẹ nó, hậu duệ Thao Thiết lại có hình dạng một con lừa sao?
Nhờ có liên kết với bản tôn mà Độc Cô Minh biết được con lừa này chính là sinh vật nứt ra từ tảng đá màu đen mà Thao Thiết giao cho hắn.
Suốt mười ba năm nay nó và hắn chìm vào trong ngủ say, sau khi hắn tỉnh lại thì nó cũng phá đá chui ra.
Con lừa này cực kỳ ngu ngốc trì độn, cũng không