Độc Cô Minh đích xác không đón đỡ nổi, bốn hướng đều là địch, trừ phi hắn mọc cánh bay lên trời thì mới thoát khỏi.
Nhưng hắn thực sự đã bay lên trời.
Chỉ thấy gót chân hắn đạp nhẹ xuống đất, thi triển khinh công Hành Vân Lưu Thủy, thân hình như một mũi tên lao vút lên bầu trời đêm đen, che mất khoảng sáng chính giữa trăng tròn vằng vặc.
Bạch y tung bay trong gió, tóc đen phấp phới, giờ phút này này đây trông hắn cứ như thiên tiên giáng trần, phàm ý trên người đã mất hết từ bao giờ.
- Thiên Ngoại Phi Tiên!
Đây là một thức kiếm pháp hắn cải biên lại từ Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của Nhân Phi Nhân, mục đích để phù hợp hơn với giao chiến trong tu đạo giới.
Uy lực so với trước đó không rõ là yếu đi hay mạnh thêm, nhưng dùng những chiêu thức do bản thân sáng tạo ra khiến hắn cảm giác rất yên tâm, đáy lòng tự tin tuyệt đối.
Cổ tay xoay nhẹ trên chuôi kiếm, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, Độc Cô Minh quát lớn, sau đó trước ánh mắt bất ngờ của Nhân Phi Nhân và bảy người, hắn rút kiếm ra.
Kiếm tắm dưới ánh trăng tỏa ra màu sắc bàng bạc, một kiếm kinh diễm mà vô tình, giống như thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Người phát kiếm khoảnh khắc này không còn là nhân nữa mà đã hóa thành tiên.
Một vị kiếm tiên ở nơi thiên ngoại hướng về chốn phàm trần chém ra một kiếm.
Một kiếm này hắn hướng đến vị văn nhân kiếm ma, hắn muốn xem rốt cuộc giữa tiên và ma, ai mới là tồn tại mạnh mẽ hơn!
Sắc mặt văn nhân biến đổi tám lần, rốt cuộc ma khí không thể lấn át được tiên khí đang tỏa ra từ Độc Cô Minh, bị một kiếm này của hắn bức lui.
Độc Cô Minh đắc thủ ở kích đầu tiên nhưng đợi chờ hắn chính là một mũi phi đao vô hình vô ảnh, xé toạc ánh trăng bàng bạc, bắn thẳng vào tim hắn.
Vì tay phải vừa vung kiếm đẩy lui văn nhân nên hắn chỉ còn mỗi tay trái để chống địch.
Nhưng tay trái của hắn không cầm binh khí, làm sao đối chọi lại với mũi phi đao sắc bén tới tận cùng kia đây?
Vào lúc mọi người cho rằng hắn đã thúc thủ vô sách thì chợt thấy bàn tay trái hắn duỗi thẳng ra, năm ngón tay khép vào nhau, hướng về phía vị trí ánh trăng đang bị xé toạc chém xuống một cái.
- Thủ Đao? Ngươi có thể dùng thân thể để thi triển đao pháp, chẳng lẽ đã bí quyết chữ “hình” đã đạt đến mức điên phong rồi sao?
Người trung niên béo mập biến sắc khi thấy phi đao của mình bị một cái phất tay đơn giản của Độc Cô Minh chém bay.
Theo y thấy chắc chắn Độc Cô Minh đã luyện bí quyết chữ “hình” trong mười ba hình thái võ đạo tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Người luyện được chữ “hình” này, cây cỏ trong tay cũng có thể biến thành binh khí sắc bén.
Thậm chí không cần bất cứ ngoại vật gì, thân thể hắn cũng có thể đạt được diệu dụng như vậy.
Chân Võ Thiên Tôn chính là người luyện chữ “hình” tới trình độ chung cực, Độc Cô Minh nhận được truyền thừa hiển nhiên cũng tiếp bước ông ta, dù chưa thể quá mức bá đạo.
Một cái phất tay đánh bay phi đao, nguy cơ tạm trôi qua nhưng một vệt sáng như mây mù sau núi, sắc đỏ buổi chiều tà lại quét tới chém ngang hông hắn.
Cùng lúc, phía sau lưng nổi lên cuồng phong gió lớn, song đao cũng đã áp sát, sẵn sàng phanh thây hắn ra làm trăm ngàn mảnh.
Chiều tà nhẹ nhàng trầm lắng, nhưng sát cơ ẩn tàng.
Cuồng phong mạnh mẽ bá đạo, tiến tới không gì cản phá nổi.
Hai loại công kích này so với phi đao và kiếm ma còn hung hiểm gấp bội phần, vì chúng đã áp sát được thân thể hắn.
Có thể xem hai đòn đánh lúc trước chỉ như bước đệm để hai sát chiêu này thi triển.
Nhân Phi Nhân nhìn Độc Cô Minh sắp rơi vào hiểm cảnh nhưng vẫn điềm tĩnh vô cùng.
Gã tin tưởng Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp của mình đủ để Độc Cô Minh thoát khốn, trừ phi hắn tiếp tục ngoan cố không sử dụng.
Quả nhiên tiếng kiếm minh vang lên, nhưng sóng biển dào dạt không hề xuất hiện, Độc Cô Minh xoay cổ tay, thanh kiếm bình phàm xoay tròn tạo thành một lực vặn xoắn âm nhu đâm thẳng về phía sau, cực kỳ xảo diệu tấn công vào mắt xích yếu nhất trong cơn cuồng phong kia.
- Hả? Sao ngươi nhìn ra được?
Người trung niên sử dụng song đao biểu tình không cách nào tin nổi.
Thật ra đao pháp ở thế gian chẳng có loại nào là hoàn mỹ vô khuyết, luôn luôn tồn tại khuyết điểm.
Chỉ là y dùng tốc độ cực hạn để che giấu nó mà thôi.
- Ta thì tất nhiên không thể, nhưng ta không phải chỉ có một mình!
Độc Cô Minh mỉm cười.
Ý tứ của hắn không ai hiểu, ngoại trừ đạo thể đang nhắm mắt nhập định ở cách xa trăm ngàn vạn dặm.
Hai bên tâm ý tương thông, khả năng cảm ngộ của đạo thể cực kỳ trác tuyệt, tuy không bằng Thẩm Yến nhưng lại hơn gã ta ở việc sáng tạo ra lối đi riêng cho mình.
Thẩm Yến chỉ cảm ngộ thiên địa đại đạo, mà Độc Cô Minh lại hướng đến chân nhân đại đạo.
Một kiếm phá cuồng phong xong, lòng bàn tay trái của Độc Cô Minh cũng ngửa ra, đánh về phía sắc đỏ buổi chiều tà.
- Chưởng Kiếm!
Tay không kiếm nhưng trong lòng có kiếm.
Khoảnh khắc một chưởng đánh ra thì tiếng kiếm minh đinh tai nhức óc liền nổi lên.
Giống như có vạn thanh kiếm đang giấu sẵn trong lòng bàn tay hắn từ nãy đến giờ, luôn luôn áp súc, luôn luôn tích tụ, chỉ chờ cơ hội để bộc phát.
Sắc đỏ kia