Ở vòng một, Đại Tế Tửu toàn thân ngứa ngáy, loại nhiệt huyết khinh cuồng tuổi trẻ này đã vạn năm rồi chưa từng thử lại, thật sự khiến người ta phải nhớ nhung.
Nhớ năm xưa ông ta cũng là một thanh niên lòng đầy nhiệt huyết như bọn Đại Ngưu, Đả Cẩu, Sổ Tư, Đế Long… Sau khi trải qua trăm ngàn trận chiến thì mới tôi luyện được một thân tu vi cường hãn giúp cho bản thân mặc dù không phải Đế giả, nhưng vẫn khiến Đế giả chân chính hoảng sợ.
Không khổ luyện, không tắm máu cường giả cùng thế hệ mà muốn trở thành hào kiệt một phương ư? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Đại Tế Tửu nhìn Đế Long đang chiếm thế thượng phong trước Sổ Tư, nhưng theo ông ta tính toán thì chưa tới một trăm chiêu nữa Đế Long tất bại.
Sát khí không đủ, huyết khí không mạnh, ngạo khí không có, tâm cơ thủ đoạn lại càng thua kém Sổ Tư, nếu Đế Long mà thắng được thì mới là chuyện bất ngờ.
Đan Ngư Yêu Đế cũng biết điều này, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, không ai đoán định nổi trong lòng y có suy nghĩ gì.
- Hắn tới rồi, một khi hắn bước chân vào vòng hai chín thì toàn bộ bất chấp giết chết hắn!
- Có phạm quy không?
- Có Đan Ngư Yêu Đế ở đây, trời sập xuống đã có ngài gánh, sợ cái gì kia chứ?
Ba trăm yêu tộc có kẻ hoảng loạn khi thấy Độc Cô Minh đã vượt qua vòng thứ bốn mươi, toàn thân bốc cháy, nhưng đôi mắt lại sáng ngời tỏa ra thần quang, Thiên Nhai kiếm trong tay hắn phản chiếu ánh trăng vằng vặc khiến ai nấy lạnh cả tóc gáy.
Tuy nhiên, cũng có một số thánh tử tu vi cao như Tử Dực và Thạch Đầu thì biểu tình rất tự tin, mong chờ vào một trận quyết đấu đỉnh cao với hắn.
- Thú vị! Nếu trong tình huống bình thường đây sẽ là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, đủ sức lọt vào tốp hai mươi của Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Chỉ là hắn quá xốc nổi, bản thân không phải thể tu, cũng không có huyết mạch bẩm sinh như yêu tộc mà dám cả gan xông một mạch từ vòng sáu mươi đến ba mươi, căn bản là tự tìm đường chết…
Tử Dực không khinh địch, y đánh giá thiên thời, địa lợi và nhân hòa xong thì chắc mẩm phần thắng sẽ nghiêng về phía mình.
Thạch Đầu mỉm cười, tuy cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn dõi theo từng bước chân của Độc Cô Minh.
Y không quan tâm lắm đến trận chiến giữa Sổ Tư và Đế Long.
Mấy trăm chiêu đầu tiên kết thúc, chỉ cần là người từng vào sinh ra tử, trải qua tắm máu huyết chiến đều sẽ nhận ra Đế Long chẳng có gì đặc sắc ngoài một thân thể tiên thiên sở hữu huyết mạch quá cao.
Đây là hậu quả của việc được yêu tộc bao bọc bảo vệ quá nhiều, chẳng khác nào một thanh bảo kiếm rơi vào trong tay một kẻ thất phu không hiểu kiếm đạo.
- Tới đây, cao thủ nhân tộc trẻ tuổi ta đã gặp mười tám vị, họ không ai điên cuồng như ngươi… Hy vọng ngươi sẽ không khiến chúng ta thất vọng!
Hào kiệt là gì?
Thế gian có lời đồn rằng mỗi thời đại trước khi hủy diệt đều sẽ nảy sinh ra những cường giả đội trời đạp đất, dùng sức bản thân thay đổi cả càn khôn.
Có anh hùng, có gian hùng, có kiêu hùng, càng có tà hùng và ác hùng… Có kẻ tầm đạo, có kẻ diệt đạo, cũng có kẻ khinh đạo…
Bá Luân là anh hùng thời thái cổ, Kiếp chủ là kẻ diệt đạo thời thượng cổ, đây chính là hai nhân vật phong vân nhất trong lịch sử nhân tộc vẫn còn được chúng nhân nhớ đến.
Ngoài ra trong thời đại của họ vẫn còn có vô số những hào kiệt khác.
Tây Phong Lĩnh Chủ cũng có thể xem như một vị hào kiệt.
Tay không đánh chết Thần Chủ, phong ấn Diêm La Quỷ Chủ, chặn đội quân Quỷ giới và Thần giới tại Thiên Khanh, mặc dù sau cùng vẫn lạc chết đi nhưng vẫn khiến cho vạn thế kính ngưỡng.
Có người gọi ông ta là anh hùng, nhưng cũng có người cho rằng Đông Hoa Nhân Chủ mới là anh hùng.
Trong thời đại của mình, Đông Hoa tuy không mạnh mẽ bằng Tây Phong nhưng lại là người hy sinh vì nhân tộc nhiều nhất.
Nếu không có Thái Hoàng kiếm để nhân tộc tin rằng Bạch Hoàng không bỏ rơi bọn họ, chỉ e mọi người đã sớm bỏ cuộc, buông tay chịu trói trước sức mạnh khủng khiếp của ngũ giới còn lại.
Hào kiệt là một danh xưng được xây dựng trên vô số máu và nước mắt.
Bọn họ có ai không là nhân vật phong vân khinh cuồng ở thời đại của mình.
Dưới mỗi bước chân của bọn họ chứa đầy xương cốt của anh tài cùng thế hệ, cũng có nước mắt hồng nhan không bao giờ có thể phai nhạt.
Tây Phong Lĩnh Chủ cường đại như thế, rắn rỏi như thế, dùng lực chứng đạo, nhưng ông ta cũng có vợ con, cũng có nuối tiếc sau khi nhắm mắt không thể nào bù đắp.
Mà Đông Hoa Nhân Chủ cũng vậy, khi chết đi rồi cũng có người mỗi năm đều tới trước Tuyệt Vọng Ma Uyên vì ông mà rơi nước mắt.
Tuổi thọ người ấy vì là Đế cảnh mà kéo dài tới cả ba vạn năm.
Ba vạn năm, bao nhiêu nước mắt đã rơi, nhân thế có ai mà đếm nổi kia chứ?
Khinh cuồng, khuấy đảo phong vân chỉ là bước đầu để trở thành hào kiệt.
Những tang thương sau đó nếu không trải qua thì vĩnh viễn không thể hiểu thấu.
Độc Cô Minh dùng Bách Bộ Hồng Trần lướt tới vòng thứ ba mươi, thân thể của hắn tuy bốc cháy ngùn ngụt nhưng bên trong da thịt lại ẩn chứa sức mạnh hết sức kinh khủng khó lòng miêu tả thành lời.
Đệ Lục Tiểu Chuyển ở cấp một đã thành! Mà Tiểu Tranh Mệnh Thuật của hắn tuy chỉ mới vừa sáng tạo ra nhưng sau khi liên tục vận chuyển thì đa số khiếm quyết đều được bù đắp, càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Điều khiến Độc Cô Minh kinh hỷ nhất