Sở dĩ Độc Cô Minh có thể lấn áp chúng thiên kiêu yêu tộc như vậy là vì vốn liếng hắn có sau khi thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên quá nhiều, mười loại đạo vận quấn thân, linh lực trong khổ hải đã hùng hậu đến mức không cách nào đo lường.
Chẳng những vậy hắn còn tự tìm ra con đường tu luyện riêng của bản thân, chia khổ hải ra làm mười phần nhỏ, mỗi một phần đều dùng một loại đạo vận khác nhau giúp chúng đạt đến hoàn mỹ.
Mặc dù con đường này còn khiếm khuyết khiến hắn tạm thời chưa thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh, nhưng đã gần như là vô địch từ Khổ Hải trở xuống, đương thời khó lòng tìm thấy đối thủ.
Dĩ nhiên chúng hào kiệt nhân giới có không ít người đạt được thành tựu giống hắn, điển hình là Thẩm Yến, Côn Vũ, Kiếp chủ, Nguyệt Nhi, Pháp Táng, Ngũ Hành tử…
Nhưng con đường của Thẩm Yến tạo ra giờ đây khá phổ biến, ai cũng có thể học được, thậm chí còn tiến bộ vượt xa gã.
Nếu dùng thành ngữ miêu tả về Thẩm Yến thì sẽ là “tiền vô cổ nhân, hậu đạo hữu nhân”.
Côn Vũ dùng ngạo khí sáng tạo ra hệ thống tu luyện Cửu Trùng Thiên, ngạo khí là dựa trên cơ sở của Ngạo Thiên Tôn, nhưng việc cải biên hệ thống tu luyện thì Ngạo Thiên Tôn chưa từng làm được, mà trước nay cũng chưa từng xuất hiện loại hệ thống tu luyện tương tự.
Côn Vũ có thể xem như “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”.
Quan Thất thì khác, dùng thiên địch đạo vận làm gốc rễ, huyết mạch Thiên Địch Nhân Chủ làm cành lá, đường gã đi tuy là con đường cũ của Thiên Địch Nhân Chủ, nhưng đích đến lại khác.
Vậy nên từ ngữ để miêu tả về Quan Thất chính là “học vu cổ đạo, hậu bất khả định”.
Đường đạo còn dài, tạm thời chưa thể phân định ai đúng ai sai, ai mạnh ai yếu.
Tuy nhiên con đường của Thẩm Yến có phần lép vế so với chúng tu sĩ cùng đẳng cấp.
Còn con đường của Côn Vũ thì tương tự Độc Cô Minh, Kiếp Chủ, Pháp Táng, Ngũ Hành tử.
Riêng Nguyệt Nhi học được Đại Thôn Phệ Thuật từ mặt nạ Hắc Diện của Kiếp Chủ, đời này chính là mô phỏng lại kiếp trước của y.
Tuy nhiên cũng như Quan Thất, tương lai rất khó đoán định thành tựu.
Chỉ có những kẻ tự tìm ra con đường riêng của mình mới đủ tư cách giao thủ sòng phẳng với Độc Cô Minh.
Tất nhiên, kết quả còn phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố ngoài lề như quyết đoán, tàn nhẫn, mưu mẹo và những đường lối phụ trợ như luyện thể, luyện đan, trận pháp, luyện bảo, kỹ thuật võ đạo, thần phù bảo mệnh… Nếu tất cả đều nằm ở thế cân bằng thì pháp bảo sẽ là điểm nhấn tạo nên sự khác biệt giữa cả hai.
Ở thời điểm hiện tại Độc Cô Minh sở hữu gần như trọn vẹn những yếu tố này, thậm chí trong tay hắn còn đang cầm Cực Phẩm Đế Bảo Thiên Nhai kiếm, trừ phi gặp phải Kiếp Chủ sử dụng hắc thương và mặt nạ màu đen, bằng không chắc chắn hắn sẽ chiếm được ưu thế trước các hào kiệt còn lại.
Trận chiến với ba trăm thiên kiêu yêu tộc không phải thi thố công bằng gì, đơn thuần là nghiền ép và tàn sát.
Tất nhiên sự có mặt của bọn họ giúp cho hắn kích phát hết tiềm lực rút ngắn thời gian luyện thể của mình lại.
Ở đây hắn đã hạn chế tối đa những bài tẩy của mình, Hóa Sinh thuật, Hô Phong thuật, Độc Cô Cửu Trảm, Diêm La Tam Trảm đều không sử dụng tới.
Ngay cả hỏa đạo vận cũng bị hắn phong bế lại vì không muốn nó ảnh hưởng tới khả năng tôi luyện thân thể của mình.
Hắn chỉ đơn thuần dùng kiếm và đạo vận chiến cuồng để giao chiến, trừ phi gặp phải hai thánh tử lợi hại nhất là Thạch Đầu và Tử Dực thì mới cần thể hiện bản lĩnh chân thật.
Hai kẻ này nhìn thấy hắn chém giết yêu tộc đồng loại của mình như thái rau mà vẻ mặt vẫn điềm tĩnh an nhiên, rõ ràng bọn họ cũng đủ khả năng làm được tương tự như hắn.
Những gì mà hắn thể hiện ra chưa đủ gây bất ngờ lắm.
Nếu có ấn tượng mạnh nhất thì chắc chắn thuộc về sự hồi phục bá đạo của Trường Sinh thể.
——————————
Chiến trường của Đế Long và Sổ Tư cũng đang tới hồi cam go.
Long Trảo thủ của Đế Long là tuyệt học cận chiến của Chân Long nhất mạch, một khi tu sĩ có thân thể yếu ớt bị long tộc tiếp cận thì sẽ ngay lập tức bị trảo pháp này khống chế, không cách nào thoát khỏi.
Chỉ thấy năm ngón tay Đế Long co lại thành trảo, thân hình uyển chuyển như rồng cuộn mình, chiêu thức biến ảo khôn lường liên tiếp chộp vào bả vai, cổ, mạn sườn, bắp đùi và đỉnh đầu của Sổ Tư.
Mặc dù thân pháp mềm mại là vậy nhưng một khi năm đầu ngón tay chạm vào da thịt đối thủ thì lại giống như biến thành năm móc sắt xuyên thủng da thịt, bấu vào xương cốt.
Cương nhu tương tế, âm dương biến ảo, đây đích thực là một môn công phu võ đạo cận chiến cực kỳ lợi hại.
Sổ Tư mặc dù trúng liền mấy trảo, xương bả vai bị Đế Long dụng lực kéo ra ngoài nhưng nụ cười tàn nhẫn trên môi không hề mất đi.
Y bất chấp cơn đau tê tâm liệt phế mà lấy thương đổi thương, dùng song chỉ đâm thẳng vào ngực trái Đế Long, tạo ra một lỗ thủng sâu hoắm nhìn thấu cả tim.
Đế Long nhăn mặt vì đau đớn, động tác bắt đầu chậm lại, có dấu hiệu muốn lui về sau phòng ngự để chờ cơ thể hồi phục lại.
Chỉ thấy Sổ Tư cười lớn một tiếng, mặc kệ xương bả vai đang gãy làm hai vẫn điên cuồng dùng tay còn lại truy kích, để mặc Đế Long tấn công vào những bộ phận khác trên cơ thể mình, mục tiêu của y duy nhất vẫn chỉ là lỗ thủng trước lồng ngực trái của đối thủ.
Ánh mắt y hiện tại cực kỳ giống Độc Cô Minh, đều là sự kiên định không cách nào lay chuyển, ngay cả nụ cười điên cuồng kia nếu bỏ bớt mấy phần tàn nhẫn thì cũng như cùng một khuôn đúc ra.
Nếu không phải cả hai một người là yêu tộc, một người là nhân tộc thì có lẽ ai cũng tưởng họ được sinh ra từ cùng một mẹ.
- Sổ Tư, làm hại thiếu chủ, yêu tộc Bắc Vực không còn chỗ cho ngươi dung thân đâu!
Một vị trưởng lão thấy Đế Long gặp nguy hiểm vội vã lên tiếng.
Ngay cả Đan Ngư Yêu Đế cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, ông ta là sợ mất mặt trước Đế giả Độc Cô gia và Đại Tế Tửu, bằng không