Mặt trời treo trên cao, từng tia nắng ấm áp từ thiên không chiếu rọi xuống thảo nguyên bao la bát ngát, xua tan cái lạnh của ban đêm ra khỏi bộ lạc Tây Phong.
Nhìn từng vạt nắng đang dần ôm ấp lấy bốn phía bên ngoài căn lều của mình, Mã Tư Thuần hoàn toàn chết lặng.
Nàng và Độc Cô Minh đã tỉnh dậy được nửa canh giờ, chuyện đêm qua không cần nói nhiều, đều là cả hai không nguyện ý, sa chân vào ván cờ chính trị giữa hai thế lực bộ lạc Tây Phong và Độc Cô gia, bên cạnh đó còn có Chân Đại Đạo góp sức.
Mặc dù xét cho cùng sự tác hợp của bọn họ đa phần là ý tốt nhưng cũng không thể tránh khỏi oán niệm trong lòng cả hai.
Mã Tư Thuần quay lưng lại với Độc Cô Minh, tấm lưng thon thả của nàng dần dần được bao phủ lại bằng một bộ thanh y.
Sau khi mặc y phục vào rồi nàng liền bước ra vén tấm màn che lều lên, nhưng trước khi rời đi thoáng khựng lại, quay đầu hỏi hắn:
- Đêm qua trong lúc mơ hồ ta nghe ngươi tự xưng là Độc Cô Minh? Ngươi và Đả Cẩu lại là bằng hữu, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Nàng không phải ngu ngốc, lúc vừa tỉnh táo liền liên kết những câu nói úp mở của Đả Cẩu lúc trước lại.
Tên đầu trọc trước mặt khẳng định có tám phần là Độc Cô Minh mà nàng luôn ngưỡng mộ qua lời kể của những chí tôn thiên kiêu khắp nhân giới kia.
Nhưng mà không hiểu sao khi phát hiện ra rồi thì nàng lại không thấy vui chút nào, đáy lòng tràn ngập hận ý.
Có lẽ hình bóng nam nhân trong tưởng tượng kia và tên đầu trọc đang ngồi trước mặt quá khác sau, khiến nàng trong phút chốc khó có thể tiếp nhận được.
Độc Cô Minh thở dài lắc đầu:
- Chuyện này không quan trọng.
Ta và cô đều không nguyện ý, nếu cô cảm thấy ủy khuất thì cứ xem ta như người vô hình là được.
Đây là mối quan hệ chính trị, đừng đặt nặng nó trong đầu…
Khóe môi Mã Tư Thuần khẽ nhếch lên, nụ cười có phần chua xót:
- Đừng đặt nặng? Thanh bạch một đời của ta, ngươi đền nổi sao? Ngay cả trong bộ tộc mẫu hệ như bộ lạc Tây Phong mà nữ nhân cũng chỉ đứng đầu được trên danh nghĩa, ngoài ra có khác gì quân cờ trong tay bọn đàn ông các ngươi không? Các ngươi đem ta ra làm quân cờ chỉ vì chức thánh nữ này sao? Vậy thì ta đây không cần nữa…
Hai mắt thoáng long lanh nhưng sự mềm yếu đó nhanh chóng chỉ bàn tay thon dài của nàng gạt đi, trong đáy mắt chỉ còn đọng lại sự kiên cường dứt khoát.
Độc Cô Minh không biết nói gì thêm.
Hắn không phải loại đàn ông không có trách nhiệm.
Nhưng hắn cũng không cách nào chấp nhận hôn sự này, vì vậy mới để cho Mã Tư Thuần tự mình quyết định.
Nếu kéo dài thì mối quan hệ giữa cả hai sẽ chỉ xác định ngừng lại ở danh phận, tình cảm có lẽ cả đời cũng không thể phát sinh.
Ái tình có thể gượng ép hay sao? Hắn không phải Doãn Chí Bình, tim có nhiều ngăn.
Hắn càng không phải Côn Vũ luôn muốn cô độc một mình.
Chỉ có nữ nhân cùng mình vào sinh ra tử, chân thành đối đáp như Trần Mạn Dao mới có thể khiến hắn rung động.
“Mạn Dao...!Cô không phải hư ảo...”
“Minh Vương, ta là thật, ngài cũng là thật.
Trong mộng cảnh ngài đi cùng ta một đoạn đường, ngoài hồng trần, ta cũng bồi ngài lại một kiếp...”
"Lục giới hung hiểm vô cùng, con đường tu đạo ngập tràn chông gai.
Lỡ một ngày Mạn Dao táng thân chìm vào luân hồi mà không kịp gặp Minh Vương lần cuối..."
"Đây là hoa Đỗ Quyên ở quê nhà của ta, ta rất thích loài hoa này vì nó tượng trưng cho hồi ức.
Nếu thật sự có cơ hội gặp lại, chỉ cần thấy ấn ký bông hoa này ta sẽ lập tức nhận ra cô..."
"Cảm ơn Minh Vương, nếu có lỡ chìm vào luân hồi, kiếp sau ta vẫn sẽ tới tìm ngài..."
Nhục dục trầm luân không thể khiến hắn quên đi những câu nói này, nắm đấm chợt siết chặt.
Nhưng sau cùng tất cả chỉ còn là một tiếng thở dài não nề.
- Ta quá yếu, dẫu có trở thành thiên kiêu vô địch trong cùng cảnh giới nhưng so sánh với những nhân tài cùng thế hệ vẫn cách biệt quá xa.
Mấy chục năm vùng vẫy ở Khổ Hải cảnh, trong khi bọn họ đã sắp bước tới Tiên Thai.
Nếu không tăng tốc thì ta sẽ vĩnh viễn bị bỏ lại phía sau.
Kiếp chủ, Côn Vũ, Thẩm Yến, Tiêu Ức Tình… hay Vương Nhất, Hàn Phi, Hạ Thương Lan đều có tốc độ tu luyện quá khủng bố, chẳng những vậy còn tự sáng tạo ra con đường tu luyện riêng của bản thân.
Bây giờ ta mới thấm nhuần câu nói “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, ngước đầu nhìn lên đại đạo vô bờ, ngoảnh đầu quay lại chỉ thấy tang thương cùng ly biệt…
Trần Mạn Dao vẫn mất tích, Lưu Tích Quân cũng không thấy bóng.
Hai bọn họ có ổn không? Có gặp phải trắc trở gì không?
Độc Cô Minh có tâm nhưng lực chưa đủ, chỉ có thể từng bước, từng bước không ngừng tìm kiếm, hy vọng từ những mắt xích đứt gãy tìm ra manh mối nào đó.
Đúng lúc hắn đang trầm mặc thì một giọng nói quen thuộc liền vang vọng bên tai:
- Như Nguyện, đi về phía tây ba trăm dặm có một ngọn núi lớn, ta chờ ngươi ở đó…
Đây là giọng nói của Độc Cô Đại Đế.
Ông ta có lẽ là người duy nhất hiện nay có thể giải đáp bí mật về xuất thân của hắn.
Dù vẫn đang còn chút oán hận nhưng Độc Cô Minh vẫn quyết định sẽ đi tới đó.
Mặc y phục vào xong, hắn vén tấm màn che lều lên, những tia nắng chói chang chiếu rọi lên khuôn mặt khiến mắt hắn hơi nheo lại.
Người hắn nhìn thấy đầu tiên chính là Đại Tế Tửu, thần sắc lão ta có tán thưởng, mà cũng có cảm khái:
- Như Nguyện, Tư Thuần vừa cưỡi ngựa bỏ đi rồi.
Nhưng không sao, ta hiểu tính của nó, chơi vui vẻ vài ngày sẽ lại trở về thôi.
Từ nay ngươi chính là nam tế của bộ lạc ta, có khó khăn gì chỉ cần nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ dốc hết sức giúp ngươi…
Độc Cô Minh không