Vị rượu ban đầu hơi đắng chát nhưng sau khi nuốt qua cổ lại trở nên ngọt lịm rồi trôi tuột xuống bên dưới, sau đó một luồng khí nóng rát từ giữa bụng lại dâng trào ngược lại xộc thẳng lên đỉnh đầu Tử Dực khiến gã mở trừng hai mắt, trong hai con ngươi xuất hiện đầy gân máu đỏ rực chạy ngược chạy xuôi.
Đám Độc Cô Minh vô cùng sợ hãi trước biểu tình này của Tử Dực.
Đại Ngưu hỏi:
- Ngươi có ổn không đó?
Thạch Đầu nói:
- Không uống được thì thôi, ta chỉ nói chơi, nếu ngươi cảm thấy rượu quá mạnh có thể trở về lều của mình ngay lập tức.
Nhưng Tử Dực giống như hoàn toàn biến thành con người khác, đột nhiên gã ngẩng đầu thét lên dữ tợn rồi nâng vò rượu lên uống cạn.
Rượu thừa chảy đầy trên cơ thể gã, thẩm thấu vào những lỗ chân lông khiến làn da của gã trở nên đỏ rực.
Bá Vương Tế Huyết tửu này mặc dù đã bị pha loãng đi vô số lần nhưng vẫn quá mạnh so với sức chịu đựng của tu sĩ từ Tiên Thai trở xuống.
Uống một ngụm đủ say ba ngày quên trời quên đất, ở đây Tử Dực lần đầu tiên uống rượu nên lý trí nhanh chóng bị sự cay nồng của rượu lấn áp, đã sớm say mất rồi.
- Hay lắm! Hôm nay bốn người chúng ta quên hết chuyện đời, bỏ hết ân oán của tu luyện giới sang một bên.
Hôm nay không đề cập tới việc tu luyện, không nhắc tới công pháp thần thông, phải uống cho sảng khoái một trận…
Thạch Đầu cười ha hả, càng uống càng mau, chớp mắt đã uống xong hai vò rượu.
Thấy vậy Đả Cẩu liền lấy thêm mấy vò rượu nữa.
Đại Tế Tửu tặng số rượu này cho Man tộc Bắc vực, vốn dĩ gã phải đem về dâng cho Man đế, nhưng lúc này huyết khí ngút trời.
Gã không muốn quan tâm chuyện bị trách phạt nữa, cứ uống thỏa thích rồi hậu quả tính sau.
Độc Cô Minh nào chịu thua bọn họ.
Hắn rất thích uống rượu, dù là trong mộng cảnh của Bất Động Minh vương hay ở Việt quốc Nam Hoang hắn đều thường xuyên uống rượu.
Vừa để giữ ấm vừa tìm kiếm chút vị cay nồng để hoài niệm quá khứ ở địa cầu.
Ký ức ở thế giới đó mặc dù chẳng mấy tốt đẹp nhưng nó mới là quê hương của hắn.
Hắn yêu từng con đường, từng căn nhà, yêu bầu trời trong xanh, yêu cái nắng gắt, càng yêu bầu không khí trong lòng ở đó.
Mỗi lần uống rượu nhìn ra bầu trời ở thế giới này, hắn không cảm nhận được sự quen thuộc mà chỉ thấy xa lạ vô cùng.
Chém chém giết giết, oan oan tương báo, người với người tính toán lẫn nhau, âm mưu quỷ kế trùng trùng… Cuộc sống ngột ngạt như vậy liệu có sánh bằng với cuộc sống bình yên tại căn nhà hoang kia không?
Dù rằng thường ngày hắn vẫn sẽ vấp phải sự đuổi đánh đến từ đám côn đồ xóm chợ, nhưng khi tối đến hắn vẫn có thể trở về căn nhà hoang của mình, vứt hết mọi sầu mà ôm bé Vy ngủ trong bình yên, lại nghe lão Lý kể những câu chuyện tiên hiệp viển vông bên tai.
Còn ở thế giới này, dù là trong giấc ngủ hắn vẫn phải đề phòng cảnh giác, thậm chí còn ám ảnh tới mức mơ thấy những âm mưu quỷ kế của đám người Hắc Thủ, Độc Cô Đại Đế, hoặc không thì là điên cuồng sáng tạo công pháp để đề thăng cảnh giới.
Hắn mệt, hắn rất mệt.
Nhưng hắn lại không thể bỏ cuộc.
Khi tỉnh táo lại hắn vẫn chọn lựa cách vùng vẫy thay vì quay lưng ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, sống một cuộc đời vô danh không ai biết.
Còn rất nhiều bí mật quan trọng của thế giới này hắn cần phải tra ra chân tướng của nó.
Rốt cuộc địa cầu có thật hay không? Rốt cuộc hắn đến từ đâu, có cha mẹ hay không? Và liệu rằng nếu tu vi đạt đến cực hạn, có thể là Kiếp cảnh chẳng hạn thì hắn có xé mở thời không để tìm về trái đất như trong những bộ truyện tiên hiệp hay không?
- Đời người, biết là bể khổ nhưng vẫn cứ đâm đầu vào, thật nực cười…
Hai mắt nhắm nghiền, miệng nở nụ cười trào phúng, hắn lại đưa rượu lên uống một hơi dài.
Choang một tiếng, Thạch Đầu ném vò rượu ra sau lưng khiến nó vỡ tan.
Gã lảo đảo chỉ tay về phía Tử Dực đang ngồi ôm mặt khóc hu hu ở phía xa, cất giọng hỏi:
- Tử Dực, ngươi đường đường là thánh tử Hoàng Kim Biên bức tộc mà lại khóc như đàn bà vậy.
Ngày mai ta sẽ kể lại việc này cho chúng yêu tộc toàn Bắc vực biết, để bọn họ chế giễu ngươi…
Đại Ngưu xua tay:
- Thạch huynh nói vậy là sai rồi, chúng ta đã giao ước không được nhắc tới chuyện tu luyện giới.
Đả Cẩu gật gù:
- Có uất ức gì cứ kể ra hết đi, ngày mai chúng ta tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện, không ai cười ngươi đâu…
Nghe bọn họ nói vậy, Tử Dực ngẩng mặt lên nhìn trăng sáng đang treo giữa trời đêm.
Ánh trăng bàng bạc như phản chiếu lại hồi ức mà gã đã lãng quên rất nhiều năm.
Gã nói với vẻ mặt ngơ ngẩn:
- Tên của ta là Tử Dực, nghĩa là cánh tím.
Vốn dĩ màu tím là loại màu sắc rất đẹp đẽ, rất tiêu hồn, nhưng ở Hoàng Kim Biên bức tộc của ta thì nó lại tượng trưng cho sự pha tạp không thuần huyết.
Mặc dù thông qua khảo nghiệm trước bước tượng Biên Bức Yêu Tôn thời thái cổ thì huyết mạch của ta vẫn rất nồng đậm, thậm chí vượt xa so với chúng tộc nhân cùng thế hệ.
Nhưng chỉ vì màu tím này mọi người đều xa lánh ta, cho rằng ta là dị chủng sinh ra, nếu trở thành thánh tử sẽ khiến Hoàng Kim Biên bức tộc từ nay về sau đổi tên thành Tử Tịch Biên Bức tộc.
Tử Dực cười cười, ánh mắt mơ màng:
- Chỉ có tộc trưởng là thấu hiểu mọi chuyện, không màng những lời đàm tiếu bên ngoài mà thu nhận ta.
Nhưng dù vậy cũng không lấn áp được những cái nhìn cô lập của những tộc nhân khác.
Ta thân là người trong tộc, song thực chất từ lâu đã bị cả tộc đàn xa lánh, nực cười thay bọn họ lại đi khinh bỉ kẻ có thể giúp bộ tộc của họ quật khởi, chỉ vì hình dáng bên ngoài của ta khác xa với tổ tiên.
Nói đoạn Tử Dực lại nâng vò rượu lên uống, càng uống nước mắt càng chảy dài.
Cuộc đời của gã luôn sống vì tộc nhân, muốn đưa Hoàng Kim Biên bức tộc vươn lên trở thành bộ tộc mạnh nhất trong yêu tộc Bắc vực.
Điên cuồng tu luyện, bất chấp hiểm nguy xông pha vào bí cảnh cổ xưa, nhưng đổi lại là gì? Dù gã cố gắng thế nào, ở bên ngoài phong quang nhận được muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ của chúng yêu ra sao thì khi về đến bộ tộc, lại bị những tộc nhân thân cận