Nơi vòng xoáy trên bầu trời, thân ảnh của Lý Ẩn và Bá Luân do Nhân kiếp tạo thành chậm rãi hiển lộ.
Đầu tiên là Lý Ẩn, y có bộ dáng cực kỳ trẻ tuổi tuấn tú, vận y phục thư sinh, đầu đội mũ quan, một tay chắp sau lưng, tay còn lại cầm quạt giấy phe phẩy.
Từ thần thái đến dung mạo đều toát lên vẻ đĩnh đạc cao ngạo khó lòng diễn tả thành lời, giống như hoàn toàn nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Nếu Cố Lý có mặt ở đây thì chắc hẳn Độc Cô Minh sẽ cảm thấy hai người này chẳng khác nào từ một khuôn đúc ra, ngoại trừ mặt mũi khác nhau đôi chút, còn lại thần thái, khí chất, cử chỉ, điệu cười, ánh mắt đều giống nhau một cách khó tin.
Sự xuất hiện của Nhân kiếp Lý Ẩn khiến cho áp lực đè ép bộ thây khô tăng gấp bội phần, xương cốt của nó đã tan rã đến phần bụng.
Tuy nhiên từ hai hốc mắt của nó lại lập lòe ánh sáng, miệng cất tiếng cười đầy sảng khoái.
Đây đúng là bộ dáng thời đỉnh cao của nó năm xưa, một Lý Ẩn coi trời bằng vung, biến lục giới thành bàn cờ để bản thân tùy ý sắp đặt.
Cái gì mà anh hùng, cái gì mà kiêu hùng, tà hùng, trong mắt nó đều chẳng khác gì con rối.
Nhân kiếp Lý Ẩn vừa xuất hiện đã chia ba nơi này với Thái Phong Điên và Khán Bất Xuyên.
Vẫn còn lại hình chiếu của Bá Luân và thủy tổ Độc Cô vẫn chưa xuất hiện, nhưng cái bóng mờ mờ của Bá Luân đã thấp thoáng sau biển lửa do Thái Phong Điên tạo thành.
Đó là một người không thể bình thường hơn, không quá cao lớn như Thái Phong Điên, cũng không đầy vẻ trầm mặc như Khán Bất Xuyên.
Y chậm rãi bước đi trong biển lửa, băng qua hắc ám, thậm chí “cục” của Nhân kiếp Lý Ẩn cũng không thể cản nổi bước chân y, tiếng kiếm ngân vang vọng khi y đi qua cũng ngưng bặt không dám vọng động.
Một người bình thường, nhưng lại không tầm thường, sự xuất hiện của y khiến mọi thứ trở nên bất thường.
Người này còn chưa chính thức xuất hiện đã khiến cho bộ xương khô vỡ nát hoàn toàn phần thân thể từ cổ trở xuống, chỉ còn sót lại mỗi cái đầu lâu nằm trong quan tài.
Ngay cả hình chiếu của tam đại hào kiệt cũng bị dạt ra một bên, nhường chỗ cho cái bóng lờ mờ của y.
Ở phía dưới, cuộc tranh đấu giữa Hàn Phi và hoang phân thân cũng đã đến hồi quyết định.
- Ta không tin không áp chế nổi ngươi! Xuống cho ta!
Hàn Phi thét lớn, từ trong đan điền phóng xuất ra mấy trăm thanh phi kiếm, toàn bộ uốn lượn trong không trung mấy vòng rồi lấy đà đâm thẳng xuống khoảng không phía sau Ly Dục chung và Như Ý Hoá Hình đỉnh, khiến cho áp lực gia tăng lên cánh tay của hoang phân thân càng thêm trầm trọng.
Mà hoang phân thân giống như thức tỉnh bản năng tự vệ, cánh tay trái còn lại ngay lập tức đưa lên, cùng với tay phải chống đỡ hư ảnh cự chưởng phật đà đang giáng xuống.
Trong miệng hoang phân thân phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, cặp mắt của nó dần dần lay động nhưng mí mắt nặng trĩu, dù cố sức mấy cũng khó lòng mở ra nỗi.
Nó giống như một con thú non vừa được sinh ra, đang cố gắng mở mắt lần đầu tiên để nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Chỉ đáng tiếc, điều đầu tiên đón chờ nó không phải tình yêu thương gì mà lại là sát cơ đầy chết chóc.
- Xuống!
Hàn Phi gằn giọng, đã dốc ra chín phần sức mạnh, dù là đối đầu với Vương Nhất gã cũng chưa từng quyết tâm đến thế.
Hiện nay tình hình cấp bách.
Nhân kiếp phản chiếu hình ảnh Bá Luân sắp xuất hiện, khi ấy nhất định bộ thây khô sẽ không chống cự nổi.
Hàn Phi muốn giải quyết thật nhanh Độc Cô Minh để toàn tâm toàn ý ứng phó với biến cố sắp xảy ra.
Chỉ Độc Cô Minh mới cảm nhận được rõ ràng tình trạng của hoang phân thân lúc này.
Tồn tại trong đầu nó là những cảm xúc vô cùng hỗn loạn.
Mơ màng, mông lung, khó hiểu, xen lẫn vào đó là sự dữ tợn muốn vùng vẫy phản kháng khi tính mạng gặp phải lâm nguy.
Nhưng nó không hề biết làm gì để đối phó ngoài việc dùng đôi tay rắn chắc trần trụi đón đỡ áp lực kia, đồng thời cố gắng mở mắt.
Dường như chỉ cần mở mắt ra được thì tất cả đều rất dễ giải quyết.
Có điều mở mắt ra có phải là sự lựa chọn đúng đắn của nó?
Ví như Kiếp chủ luôn nhắm nghiền mắt rồi nói “hồng trần có gì đáng xem nên ta vĩnh viễn nhắm nghiền mắt”.
Có lẽ hồng trần đối với những sinh linh biến dị như nó và Kiếp chủ đều ẩn chứa sự tầm thường và đáng khinh.
Nhưng rốt cuộc rồi nó vẫn phải mở mắt ra, vì nó bị ép buộc, nó muốn sống, bằng mọi giá phải sống.
Chỉ thấy từ miệng hoang phân thân phát ra tiếng thét dữ tợn.
Đầu nó ngẩng phắt dậy, đối mắt đang nhắm nghiền mở ra thật mạnh, hung quang trong đáy mắt dường như còn nhiều hơn hung linh Đào Ngột một bậc.
Đây là sự dữ tợn trời sinh, ẩn chứa hoang dại cùng sơ khai của thuở hồng hoang, không hề thuộc về thời đại này.
Một luồng sức mạnh kinh khủng bùng phát từ đôi tay lực lưỡng của nó đẩy hư ảnh phật thủ vàng óng của Hàn Phi lại về phía sau mấy tấc.
- Ngươi?
Hàn Phi biến sắc, nhưng thế đánh xuống không hề giảm sút mà còn trầm trọng hơn.
- Gào!
Dưới sức mạnh của Hàn Phi, hoang phân chỉ thoáng vùng lên được một chút lại ngay lập tức khụy chân xuống, khóe miệng thổ ra kim huyết màu vàng.
Tuy nhiên điều này càng làm nó trở nên điên cuồng hơn, hai tay dùng hết sức bình