"Độc Cô Minh" nhìn địa ngục hư ảo mà "Lưu Bình" vừa tạo thành, ánh mắt như xuyên thấu hàng vạn oan hồn tới thẳng vị trí của một oan hồn nam tử gầy gò đang nằm bệt dưới đất.
Oan hồn này không giống những đồng loại khác của nó, cực kỳ yếu nhược, không thể hiện ra bất kỳ sự uy hiếp nào, thậm chí gượng dậy tấn công địch nhân còn không nổi.
Tuy nhiên nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của nó, người đối diện không khỏi bất giác run lên cầm cập, đáy lòng giật thót.
Đôi mắt đó ẩn chứa sự ngoan cường, cố chấp, hận thù, không cam tâm, giống như đời này dù có đoạ lạc trầm luân cũng sẽ không từ bỏ hy vọng, chỉ cần còn một tia linh trí cũng sẽ tranh đấu tới cùng, tranh với trời, tranh với mệnh, tranh với người.
Lý Ẩn lắc đầu thở dài:
- Lại một hạt giống tốt của nhân giới ta, song lại mất mạng dưới tay Đoạ Lạc ngươi...!Tội ngươi không thể tha, hôm nay dù phải trả cái giá đắt thế nào cũng phải diệt ngươi...
Độc Cô Minh tuy bị mất đi quyền khống chế với cơ thể nhưng mọi giác quan vẫn còn bình thường, thậm chí còn linh mẫn hơn bình thường gấp trăm lần.
Đây có lẽ là Lý Ẩn cố tình làm vậy để giúp hắn học được Quân Tử kinh nhanh hơn.
Lúc nghe Lý Ẩn nói ra câu vừa rồi xong, hắn không khỏi cười khổ truyền ầm nói nhỏ một câu:
- Tiền bối, đây là thân thể của ta.
Người đừng nên coi nó như thân thể của chính mình chứ.
Người muốn trả giá đắt thế nào thì cứ rời khỏi thân thể ta đã rồi tính, ta tuyệt đối không ngăn cản người đâu...
Lý Ẩn không trả lời, đôi mắt hiện lên ý cười giống như trưởng bối đang đùa giỡn với con cháu trong nhà.
Phía đối diện, Đoạ Lạc cười lạnh:
- Ngươi còn cái giá nào để trả sao? Lý Ẩn ngươi đã chết từ lâu rồi, oán niệm tồn tại lay lắt trăm vạn năm để tìm truyền nhân.
Ta khác ngươi, ta là hồn hoàn chỉnh, chỉ có thân thể bị hủy diệt, đoạt xong vẫn trùng tu lại được.
Thậm chí với sự tích lũy trăm vạn năm qua của ta, kiếp này nhất định sẽ thành tựu vượt qua kiếp trước, chạm tay đến Kiếp cảnh huyền diệu kia...
Lý Ẩn mỉm cười:
- Chuyện ngươi nói đúng, nhưng nó cho thấy oán niệm của ta thậm chí còn mạnh hơn linh hồn hoàn chỉnh của ngươi.
Giết ngươi vẫn nằm trong khả năng của ta.
Đoạ Lạc trầm mặc, nhìn kẻ đang đứng trước mặt thật lâu, đoạn thở dài:
- Vì sao cứ nhất định phải quyết sinh tử.
Ta và ngươi năm xưa dù gì cũng đều là hào kiệt một thời đại, trăm vạn năm trôi qua, minh giới diệt vong, nhân giới năm đó cũng chẳng còn mấy ai sống sót.
Đối với ngươi ta có nhiều hoài niệm hơn là thắng thua sát phạt...
Lý Ẩn lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn không hề biến mất:
- Chỉ trách đạo bất đồng...
Y nhìn xuống đôi tay của mình, lại nhìn lên bầu trời đã bị hắc ám che phủ, chậm rãi nói:
- Mỗi một sinh linh khi xuất hiện trên thế gian đều có sứ mệnh riêng của bản thân mình.
Có người vì trường sinh mà điên cuồng, có người vì truy cầu đỉnh cao mà bất chấp, cũng có người lụy tình, chấp nhận trầm luân vạn kiếp vì thân nhân bằng hữu tộc đàn...!Ta chính là người như vậy, mục đích tồn tại của ta là bảo vệ nhân giới, giúp nhân giới mãi mãi trường tồn, Bạch Hoàng đời đời bất diệt...!Vì hai điều này, Lý Ẩn ta dù mất đi tính mạng, tan nát thần hồn, vĩnh viễn đoạ diêm la cũng không hề hối tiếc...
Lý Ẩn vừa nói, một cỗ hạo nhiên chính khí từ thân thể y cũng từ từ dâng lên, trực tiếp ngạnh kháng với hắc ám đang bao trùm hết thiên địa.
Trong thức hải, Độc Cô Minh mặc dù đau khổ không thôi nhưng dưới lời nói đầy nhiệt huyết của Lý Ẩn, hắn cũng không có ý định nhiều lời ngăn cản nữa.
Đây chính là cơ hội rất tốt để hắn quan sát trực tiếp, hay theo nghĩa nào đó là tự mình tranh phong với một vị hào kiệt thái cổ, nếu không chết thì lợi ích lớn đến mức đủ khiến tu sĩ khắp tu luyện giới ghen tỵ đến đỏ mắt.
- Tiếc nuối lớn duy nhất trong đời ta chỉ có một việc đó là không thể kề vai sát cánh với những bằng hữu trong khoảng thời gian cấm kỵ.
Năm xưa ta chết quá sớm, mọi áp lực bảo vệ nhân giới đều đổ dồn lên vai đám Bá Luân, Phong Điên, Bất Xuyên.
Hiện tại diệt Đoạ Lạc ngươi, xoá đi một nguy cơ tiềm tàng cho nhân giới trong tương lai cũng là giúp ta hoá giải tiếc nuối này, đồng thời hồi tưởng lại về quá khứ huy hoàng năm tháng tuổi trẻ trước khi vĩnh viễn biến mất...
Đoạ Lạc nghe xong ngẩng đầu cười vang:
- Được lắm, không hổ danh là hào kiệt nhân tộc! Đã vậy thì tới đây đi, chúng ta cùng nhau quyết chiến sinh tử, tái hiện lại nhiệt huyết máu lửa trăm vạn năm trước...
Hắc ám gào thét, hạo nhiên chính khí lẫm liệt cương ngạnh.
Hai loại ý cảnh này va chạm vào nhau khiến không trung vang lên vô số tiếng nổ ầm ầm, thân hình Lý Ẩn và Đoạ Lạc quấn chặt lấy