- Mấy ngày không ra khỏi cửa, không ngờ tu sĩ xuất hiện nhiều đến vậy.
Chí tôn thiên kiêu bình thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hiện nay lướt mắt lại thấy một đám.
Thanh thế còn lớn hơn cả lúc truy sát ta nữa...
Độc Cô Minh đi theo Lưu Tích Quân một đoạn đường, lúc ngang qua Tế Vũ lâu liền phát hiện ra cảnh tượng mấy trăm tu sĩ đang tụ tập.
Trong đó có những kẻ hắn rất quen mặt như Diệp Chính, Độc Cô Yên Nhiên, Quỷ Diện Quân.
Thậm chí Thẩm Yến, Doãn Chí Bình, Tiêu Ức Tình, Tiêu Mịch Nhi cũng xuất hiện.
Tuy nhiên thần sắc của bọn họ không tốt lắm, chắc chắn vết thương sau cuộc đại chiến với Vương Nhất nửa tháng trước vẫn chưa lành lại.
Sự việc liên quan đến Thiên Huyễn thành rất hệ trọng, các thế lực truyền tin cấp báo cho những thiên kiêu của mình trong thời gian ngắn nhất bằng mọi giá tụ tập về đây, tránh kẻ khác chiếm được tiên cơ.
Một toà thành tầm thường lại né tránh được cấm kỵ, nếu phá giải được bí mật của nó đồng nghĩa với xác suất sống sót qua khoảng thời gian đen tối này cũng sẽ tăng cao.
Thậm chí không ít lão quái Ứng Kiếp còn có suy nghĩ độc chiếm toà thành này để làm chỗ cư ngụ.
Song khi quá nhiều thế lực cự đầu tham gia vào thì bọn họ cũng có chút kiêng dè, vì vậy trước tiên cử đám thiên kiêu hậu bối tới trước thăm dò tình hình.
Phàm thể Độc Cô Minh sở hữu diện mạo hoàn toàn khác với đạo thể đang mất tích, vì vậy lúc hắn đi ngang qua trước mặt bọn Thẩm Yến, Tiêu Ức Tình thì bọn họ cũng không thể nhận ra, vẫn say xưa bàn luận.
Đến khi hắn đi khỏi thì Tiêu Mịch Nhi mới nhíu đôi mày liễu đầy nghi hoặc:
- Văn nhân vừa rồi có vẻ gì đó rất quen thuộc...
Thẩm Yến nhìn theo bóng lưng Độc Cô Minh vừa biến mất giữa dòng người đông đúc, trầm mặc nói:
- Đúng vậy, rất giống Độc Cô huynh, tuy nhiên huynh ấy đã mất tích ở Nguyệt Dạ Sâm Lâm không còn rõ sống chết nữa.
Nửa tháng trôi qua rồi, Vương Nhất chắc vẫn đang truy lùng huynh ấy khắp nơi.
Vài ngày trước có một bằng hữu nói với ta từng thấy Vương Nhất xuất hiện vùng ngoại vi Thiên Huyễn thành...
Tiêu Ức Tình thở dài:
- Tên biến thái đó tới đây thì còn ai tranh được với hắn nữa.
Thời đại này là của hắn, chúng ta chỉ như những đoá hoá làm nền tô điểm cho sự xuất hiện của hắn thôi...
Sự mạnh mẽ bá đạo của Vương Nhất đã hằn sâu vào trí nhớ của Tiêu Ức Tình, tạo thành tâm ma không cách nào xoá nhoà.
- Đại ca, ngay cả sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên thập tử nhất sinh cũng đã trải qua, năm ấy chứng kiến Độc Cô Minh một tay cầm đao, một tay cầm kiếm ngăn trở quần hùng, huynh vẫn không thối chí trái lại chiến tâm còn dâng cao hơn gấp nhiều lần.
Nay chỉ mới bại trước Vương Nhất một trận đã muốn thối lui rồi ư?
- Ta...
Nghe Tiêu Mịch Nhi hỏi, Tiêu Ức Tình nghẹn họng, lại tiếp tục thở dài.
Thẩm Yến cười cười:
- Đời tu sĩ sợ nhất là tịch mịch, có kẻ địch, có mục tiêu, có bình cảnh cần phá vỡ chính là động lực thúc đẩy chúng ta không ngừng tiến lên.
Vương Nhất thì sao, đường đạo còn dài, chưa đi đến cuối cùng vẫn chưa rõ ai là người thắng cuộc.
Lưu Tông tiền bối năm đó cũng là phong thái ngạo nghễ chư hùng như vậy, chẳng phải cũng đã mất tích không còn thấy bóng sao?
Tiêu Ức Tình chậc lưỡi:
- Việc Đế giả Nam Hoang hết thọ nguyên vẫn lạc đã sớm truyền ra, nay bốn đại lục kia rất coi thường người Nam Hoang chúng ta tới cực độ.
Nếu Lưu Tông tiền bối còn tại thế thì bọn chúng đâu dám lên mặt như vậy...
Doãn Chí Bình gật gù:
- Nói đi cũng phải nói lại, Lưu Tích Quân cô nương cũng đã mất tích từ lâu.
Tại hạ từng có dịp ghé thăm Đông Hoa thánh hoàng triều cầu kiến Sát Tiếu Thiên, cũng gặp được Mộng Tiểu Phàm, nhưng họ đều nói cách đây mười năm Lưu cô nương đã rời đi, chưa từng trở lại.
Ta nghĩ việc này có liên quan tới sinh tử kiếp của Cửu Chuyển Thiên Công! Đúng là hồng nhan bạc phận, hồng phấn khô lâu a...
Nghe Doãn Chí Bình thở dài, trong lòng mỗi người không khỏi dâng lên nỗi xót xa.
Bọn họ và Độc Cô Minh, Lưu Tích Quân có duyên tương ngộ, cùng nhau trải qua tranh đoạt giao thủ sinh tử mấy lần mới kết thân.
Bất kỳ ai trong số họ cũng là thiên kiêu trác tuyệt của thế hệ này, chỉ cần không gặp phải trục trặc, đủ thời gian trưởng thành thì chắc chắn sẽ là những anh kiệt một phương.
Tuy nhiên con đường của họ không hề bằng phẳng như mọi người nghĩ mà tiềm ẩn rất nhiều rủi ro.
Có người chết đi trong giao tranh như Kim Thiên Chí, Liễu Thần.
Cũng có người chết đi khi tai nạn phát sinh như Diệp Huyền Thanh.
Nhưng cũng có người vì tu luyện cấm kỵ công pháp mà chết đi như Lưu Tích Quân.
Muốn sống một cuộc đời không tầm thường thì phải có những hành động không bình thường.
Mạng sống, thân nhân, bằng hữu, đó là những cái giá phải trả khi quyết định đi theo con đường này.
Không hề có lối tắt.
------------------------
Độc Cô Minh khi nghe xong những cuộc của những tu sĩ trong thành thì liền hiểu mục đích của họ.
Nhưng hắn lại chỉ thở dài, nhìn theo bóng lưng của Lưu Tích Quân sau đó lặng lẽ rời đi.
Sinh cơ của Lưu Tích Quân đã ngày một cạn kiệt, chỉ sợ chưa tới nửa tháng nữa sẽ chịu không nổi.
Bây giờ cái gì mà anh hùng hào kiệt, cái gì độc ngã duy tôn, hắn không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn bản thân trân trọng những thời khắc này để ở bên cạnh nàng, bù đắp lại sự vô tâm năm xưa.
- Độc Cô Minh ta trước nay chưa từng tán tỉnh phụ nữ, lần này là ngoại lệ, nàng là ngoại lệ của ta...
Khoé miệng