Tiên hóa thành ma!
Thanh trần thoát tục hóa thành nặng nề ai oán!
Bầu trời trong xanh cũng hóa thành hắc ám vô biên!
Phùng Hằng không đợi Độc Cô Minh biến chiêu mà tiếp tục bước xuống một bước.
Ngay lập tức tiên vị của y lại hạ xuống một bậc, Hồng Trần tiên rơi rớt xuống Đọa Lạc tiên.
Tiên khí trong cơ thể gần như hoàn toàn chuyển thành ma khí, chỉ giữ lại một tia cuối cùng giữ lại nơi ấn đường để bảo toàn thần trí.
Gân máu đen như những rễ cây bắt đầu từ trái tim Phùng Hằng lan ra khắp thân thể y, ngay cả đôi bàn tay và cái cổ trắng nõn cũng bị những gân máu này xâm chiếm, cuối cùng là tròng trắng đôi mắt.
Giờ phút này đây nhìn Phùng Hằng còn giống ma tộc hơn cả Mông Điềm, thần thái dữ tợn đến cực điểm, cảm tưởng y chỉ muốn lao thẳng vào dùng miệng xé xác Độc Cô Minh ra làm trăm mảnh, sau đó ăn tươi nuốt sống.
Theo sự biến đổi này tu vi của y cũng bước hoàn toàn sang một tầng mới.
Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong vọt lên thành Tiên Thai hậu kỳ đại viên mãn, sau khi ngừng lại một chút rốt cuộc bước thêm được nửa bước, tuy chưa chính thức là Đạo Đài nhưng cũng không sai biệt lắm.
Bằng vào tu vi này ở đây đã là bất bại, ngay cả Vạn Vô Địch nơi xa cũng chưa chắc nguyên vẹn trước một kích toàn lực của y.
- Hai tầng uy áp, hai tầng thần thông, cộng thêm cách biệt một đại cảnh giới! Đúng là đại thủ bút.
Nhưng rõ ràng loại thần thông này phải trả giá rất nhiều, rất có thể là cấm kỵ thần thông! Tất cả mục đích chỉ để giết một kẻ thua tu vi mình, thực lực yếu hơn, như vậy đáng sao?
Mông Điềm cảm thấy run rẩy vì sự quyết đoán của Phùng Hằng.
Y không hiểu Phùng Hằng suy nghĩ gì mà lại dốc toàn lực giết thanh niên lạ mặt kia như vậy.
Giữa vòng vây của ba mươi mấy đạo tử, Vạn Vô Địch lần đầu tiên bộc lộ vẻ lo lắng, đòn thế cũng giảm đi sự quyết liệt.
Quân Đồ Lợi thấy vậy hừ lạnh:
- Muốn ứng cứu hắn sao? Bản thân ngươi còn lo chưa xong! Yên tâm đi, đường xuống suối vàng ngươi không cô độc đâu!
Vừa dứt lời y đã lao vào Vạn Vô Địch, mỗi một chiêu đều như muốn đồng quy vu tận, bức gã phải lui lại.
Hoắc Tôn run rẩy toàn thân, nhìn Độc Cô Minh như con kiến hôi trước một Phùng Hằng đã hóa ma trên trời cao.
Sát cơ khủng bố như hóa thành một quái vật hắc ám khổng lồ bao phủ cả vạn trượng chuẩn bị hướng cái miệng đầy máu của mình cắn nuốt thân thể nhỏ bé của Độc Cô Minh.
Chỉ thấy ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, bốn loại đạo vận chiến, cuồng, đao, kiếm đồng thời bùng nổ.
Trong tình huống thập tử vô sinh này chỉ có một thức đao pháp thích hợp nhất.
Thức đao pháp này ẩn chứa ý chí cầu sinh mãnh liệt, mang theo ý cảnh phá tan sát cục rồi giết ngược trở lại, không cam lòng bị vận mệnh phán quyết.
Độc Cô Minh vung đao, thanh đao ban nãy còn sáng loáng nhưng giờ chợt biến thành một màu đen tuyền.
Đao quang chém ra cũng màu đen nhưng rất nổi bật, không hề bị trộn lẫn với hắc ám xung quanh.
- Phá Sát!
Giữa muôn trùng sát cơ, Phá Sát giống như một tia hy vọng nhỏ nhoi nhưng dai dẳng mãnh liệt chém ra sinh lộ cho chủ nhân.
Nhưng chỉ có vậy là chưa đủ để phá tan tổ hợp thần thông của Phùng Hằng.
Vì vậy Độc Cô Minh lại dùng Thiên Nhai kiếm chém ra thức thứ hai trong Độc Cô Cửu Kiếm.
Nếu Phá Sát là khát vọng cầu sinh thì thức kiếm này lại mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại.
Hình ảnh về khung cảnh lúc bản thân ở Tây Phong bộ lạc bỗng hiện lên trong đầu Độc Cô Minh.
Khi ấy hắn có rất nhiều lựa chọn khi biết được đường về Nam Hoang ngập tràn sát cơ, vô số hung hiểm đang đợi chờ mình, một khi đi rồi thì thập tử vô sinh, không hề có đường sống.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn lựa chọn đi về hướng đó, chỉ đơn giản đó là con đường duy nhất để đi đến chỗ Lưu Tích Quân, có thể cứu được nàng.
“Các ngươi đang bố cục ở đâu? Độc Cô Minh ta chính là đi tìm chết đây!”
Tiếng cười điên cuồng của Độc Cô Minh vang lên, giống như hòa vào tiếng cười trong hình ảnh hồi ức.
Thiên Nhai kiếm vung lên giữa không trung vẽ thành một đường cong không hẳn là đẹp, nhưng lại ẩn chứa đầy sự chấp mê bất ngộ.
Tầm Tử!
Một kiếm này chém ra chính là muốn đi tìm cái chết, biết khó nhưng vẫn đâm đầu vào, biết không thể nhưng vẫn muốn thử.
Đao quang và kiếm quang lóe lên giữa hắc ám tĩnh mịch, trong nháy mắt đã phá tan hơn phân nửa thần thông của Phùng Hằng khiến y bị cắn trả phun ra mấy ngụm máu tươi.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, Độc Cô Minh lần đầu tiên phản kích, không còn bị động đón đỡ nữa.
Thân hình hắn tung lên giữa không trung, ý cảnh đao và kiếm lại biến đổi.
Đây là hai thức đao pháp và kiếm pháp cực kỳ mới mẻ hắn chưa sử dụng bao giờ.
Trước đây hắn đã từng từ chối học thức đao pháp này từ Chân Võ, nhưng qua mười mấy năm lăn lộn tu luyện giới, đối diện với Lưu Tích Quân hồng nhan bạc phận, Trần Mạn Dao mệnh khổ cô liêu, hắn dần phát sinh một loại cảm xúc khác thường với hai nàng.
Đây có lẽ là gốc rễ của ái tình, vì chia ly cách xa cùng Trần Mạn Dao, hay thậm chí gần ngay trước mặt xa tận chân trời với Lưu Tích Quân mà phát sinh.
Tương Tư!
Đao này khác hoàn toàn ý cảnh nhớ nhung nhưng lựa chọn từ bỏ người mình yêu của Chân Võ.
Tương tư của Độc Cô Minh là loại ham muốn, khát khao, bằng mọi giá phải tương phùng.
- Vì ái nên tương tư, vì tương tư nên tiêu hồn.
Tương Tư đao, Tiêu Hồn kiếm!
Độc Cô Minh mỉm cười,