- Quỷ tộc, các ngươi dám cùng nhân tộc phản bội lục đạo, có biết hậu quả sẽ là gì không?
Khúc Thủy cầm phất trần đánh tới, hư không rách toạc, đại chiến cấp độ Đại Đế khiến cho trời đất như muốn vỡ tan, hoàn toàn không chịu nổi áp lực.
Phía dưới chân Khúc Thủy có vô số nhân tộc lẫn tiên tộc vì không chịu nổi dư chấn thần thông của y mà nổ tung, biến thành bụi bặm.
- Ngươi đúng là ác độc! Ngay cả chủng tộc của mình cũng không tha!
Những dư chấn kia nếu dụng tâm khống chế thì sẽ kiểm soát được, nhưng rõ ràng Khúc Thủy không muốn.
Trong mắt y, ngoài những cường giả Ứng Kiếp trở lên thì tất cả đều là kiến hôi, chết không đáng tiếc.
- Thiên địa vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu.
Thân đã tu luyện đến Đại Đế mà lòng dạ còn chút nhân từ của phàm nhân sao?
Khúc Thủy đánh ra một chưởng ấn khổng lồ về phía Độc Cô Minh, những sợi lông của phất trần trong tay đồng thời bắn ra như những xúc tua của bạch tuột không ngừng bức cho hắn phải lui lại.
- Vi sô cẩu cái đầu ngươi! Đã như vậy ngươi chính là cẩu, cha mẹ ngươi là cẩu, mười tám đời tổ tông của ngươi cũng là cẩu!
Hoả Diệm đao tung hoành giữa không trung, Độc Cô Minh vừa đánh vừa không ngừng chửi rủa khiến chúng tu sĩ bên dưới trợn trừng mắt, không thể tin nổi đây là lời tuôn ra từ miệng một vị Minh Vương vô thượng.
- Diêm La, ngươi thân là Đại Đế mà cử chỉ lời nói lại phóng túng như vậy, hôm nay Khúc Thủy ta sẽ thu phục ngươi!
Khúc Thủy thật sự rất hùng mạnh, chỉ riêng cây phất trần Đế bảo kia đã khiến Độc Cô Minh luống cuống tay chân.
Nguyên nhân dễ hiểu là vì dù trong mộng cảnh nhưng trình độ chiến đấu của Khúc Thủy nằm ở Đế cảnh, còn Độc Cô Minh chỉ là Khổ Hải, khi giao chiến còn phải ôm theo Trần Mạn Dao trong lòng.
Nay dù cố hết sức nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bảo toàn tính mạng là đã thành công rồi.
- Tên đạo sĩ thúi cầm chổi lông gà này thật sự khó chơi...
Độc Cô Minh trầm mặc, hắn càng đánh càng rơi vào thế hạ phong.
Nếu một tu sĩ có trình độ Khổ Hải mà thắng nổi một tu sĩ Đế cảnh thì đúng là thế sự đảo điên.
Trần Mạn Dao run rẩy nói:
- Minh Vương buông ta ra đi, vậy mới toàn tâm toàn ý đối phó y được.
Tấm lòng Minh Vương ta hiểu, Mạn Dao chết không oán không hối!
Độc Cô Minh thở dài không đáp, tay trái càng ôm eo Trần Mạn Dao thêm chặt:
- Diêm La, nộp mạng đi!
Khúc Thủy cưỡi mây lao tới, một chiếc hồ lô màu xanh lục đột ngột xuất hiện toả ra lực hút cực mạnh muốn hút Độc Cô Minh vào trong.
- Lần này tiêu rồi, không ngờ Phạm Thiên của tiên giới quá mạnh mẽ...
Độc Cô Minh sắc mặt ngưng trọng, dùng hết linh lực mới miễn cưỡng thoát khỏi chiếc hồ lô nhưng ngay lập tức bị phất trần đánh tới, ngay cả thần thông cũng không kịp thi triển.
Đúng lúc hắn tưởng rằng phải táng mạng tại đây thì đột nhiên từ phía xa xuất hiện giọng nói của Mộng Tiểu Phàm:
- Ai dám bắt nạt Diêm La tiểu đệ của ta!
Mặt Độc Cô Minh đen như than, chẳng hiểu từ khi nào mình lại trở thành tiểu đệ của tên này.
Nhưng xét theo vai vế trong Thập Đại Minh Vương thì Giáng Tam Thế thật sự ở trên Diêm La một bậc.
- Giáng Tam Thế, ngươi tới đúng lúc lắm.
Hôm nay ta muốn tự tay bắt hai Minh Vương đem về tiên giới làm quân trạng!
- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh này không! Tứ Diện Bát Tý!
Mộng Tiểu Phàm thét lớn, hai bên hông bỗng mọc ra tám cánh tay, cổ xuất hiện thêm ba cái đầu, hình thù quái dị nhưng khí tức thì hùng mạnh vô cùng.
Đây chính là chân thân của Giáng Tam Thế Minh Vương, tương truyền y chính là dùng tư thế này chân phải đạp lên đầu Đại Tự Tại Thiên, chân trái đạp lên mình Thiên Phi Ô Ma, đều là hai vị Đại Đế cực kỳ danh tiếng của tiên ma lưỡng giới.
Tuy không giết chết nhưng thực lực hoàn toàn áp đảo, xứng danh vương trong Đại Đế.
Có Mộng Tiểu Phàm tham chiến khiến Độc Cô Minh dễ thở hơn.
Hắn bắt đầu thử nghiệm đủ loại công kích và thần thông lên người Khúc Thủy.
Đạo của Diêm La là hoả đạo và thời gian đạo.
Trong đó hoả đạo đã đi tới đại thành, còn thời gian đạo chỉ mới tiểu thành.
Mỗi lần Độc Cô Minh thi triển hoả đạo lại khiến khắp nơi chìm trong nghiệp hoả, vô số binh tướng tiên giới bị thiêu đốt trong ngọn lửa này.
Mà thời gian đạo dù chỉ mới tiểu thành nhưng uy lực không thể xem thường, mỗi đao chém xuống lại tước đoạt đi năm tháng của địch nhân.
Dù cường đại như Khúc Thủy mà cũng có chút không chịu nổi.
- Ta đốt trụi cây chổi lông gà của ngươi!
Độc Cô Minh thét lớn, nghiệp hoả phủ lấy cây phất trần của Khúc Thủy, đốt nó đến mức chỉ còn trơ trọi một khúc xương trắng hếu.
Khúc Thủy biến sắc định thu khúc xương lại nhưng bị Mộng Tiểu Phàm bám riết không buông.
- Ha ha, đường đường là Phạm Thiên của tiên giới mà thật keo kiệt, lại dùng xương chó gắn thêm mấy cái lông gà làm thành Đế bảo...
- Diêm La, ngươi thân là Đại Đế mà miệng lưỡi thô tục như vậy, không biết xấu hổ sao?
Khúc Thủy bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
- Xấu hổ là cái gì, có ăn được không? Đạo sĩ thúi tiếp chiêu!
Độc Cô Minh cười ha hả, tay trái ôm Trần Mạn Dao trong lòng, tay phải cầm Hoả Diệm đao chém Tuế Nguyệt trảm xuống tước đi một vạn năm thọ nguyên của Khúc Thủy.
- Thực lực tuy mạnh nhưng kinh nghiệm chiến đấu của các ngươi thua xa ta, từ bao giờ Minh giới lại yếu ớt thế này?
Mặc dù chịu thiệt liên tục nhưng Khúc Thủy vẫn dễ dàng lật thuyền trong mương, quay lại phản kích khiến hai người miệng hộc máu tươi.
- Chết tiệt, đúng là bị thương trong bí cảnh cũng sẽ liên lụy tới linh hồn!
Cả hai đồng thời phát hiện ra phỏng đoán lần trước là đúng.
- Hôm nay Khúc Thủy ta sẽ một mình tiêu diệt hai đại Minh Vương của Minh giới!
Khúc Thủy đầu tóc bù xù, tuy vô cùng chật vật nhưng rốt cuộc vẫn sắp chiến thắng.
- Hừ!
Vào lúc trận chiến cam go nhất, một tiếng "hừ" bỗng vang vọng trong không trung.
- Chủng Tử ấn!
Sát Tiếu Thiên một thân hắc y lạnh lẽo xuất hiện.
Ở bí cảnh này thân phận của gã là Quân Đồ Lợi, thủ lĩnh trong Thập Đại Minh Vương, khủng bố gần như sánh ngang Bất Động.
Khúc Thủy biến sắc thét lớn:
- Quân Đồ Lợi, ngươi thân là nửa bước Giới Chủ cũng tới đây vây công ta? Không biết xấu hổ!
Sát Tiếu Thiên không nói lời nào, tay liên tục kết ấn đánh cho Khúc Thủy phun ra chín ngụm máu tươi.
Hiển nhiên việc ba Minh Vương liên thủ đánh một Phạm Thiên, dù có cách biệt về kinh nghiệm chiến đấu cũng có thể san lấp.
- Tên đạo sĩ thúi, Độc Cô Minh ta một tay ôm mỹ nhân, chỉ dùng một tay còn lại cũng đủ giết ngươi!
Nghe vậy, Trần Mạn Dao đang nép trong lòng Độc Cô Minh hai má ửng hồng.
Không hiểu sao ở cạnh hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Diêm La ngươi quá vô sỉ, rõ ràng ba người các ngươi vây công ta!
Khúc Thủy nộ khí