Cửu Thiên Thập Địa!
Chín tầng trời mười tầng đất!
Đây là nơi được thế hệ hoàng kim thời tiền thái cổ của nhân tộc xây dựng lên, cùng tranh phong với Thập Bát Ma Ngục ma giới, Tam Thập Tam Thiên tiên giới, Bát Hoang Tổ Địa yêu giới và Cửu Đại Quỷ Vực minh giới hung danh lừng lẫy.
Để tạo ra mười chín vùng thiên địa nguy nga sừng sững như vậy, nhân tộc đã phải trả giá rất lớn.
Dưới lớp đất màu nâu vàng sậm kia là biết bao xương cốt của tiền nhân.
Bọn họ ngã xuống để đánh dấu thế giới này, cho ngoại tộc biết chúng vĩnh viễn thuộc về nhân tộc.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời xanh ngắt một màu đầy hy vọng, như tiền nhân dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất vẫn kiên tâm bền chí, quyết theo đuổi tương lai tươi sáng cho nhân tộc đến tận cùng.
Gió bụi như lời ca, vó ngựa như tiếng trống, nắng vàng phủ lên bóng lưng hào kiệt như lớp chiến giáp vàng óng ánh, bọn họ có thể chết, tên tuổi có thể bị mai một trong dòng chảy thời gian nhưng hùng tâm tráng chí thì vẫn luôn còn đó, giống như đã hoá thành một phần của bầu trời nhân giới, vĩnh viễn trường tồn, vĩnh viễn bất diệt.
Để rồi khi những thiếu niên anh tài thế hệ sau đón tiếp gió bụi này, cưỡi trên lưng chiến mã, tai nghe tiếng vó ngựa dồn dập, khoác nắng vàng óng ánh lên người, hít thở không khí đến từ bầu trời xanh ngát trên cao, hào khí trong lòng họ lại dâng lên, tiếp tục công cuộc của người xưa mở ra thời đại mới, bảo vệ và cống hiến cho giới diện này bằng cả tính mạng và thanh xuân của mình.
Sau khi rời khỏi Nam Hoang, bước qua Cách Thế Phàm Kiều ly khai Di địa, nơi mà chúng tu sĩ trong tương lai đều nhầm tưởng là nhân giới, Độc Cô Minh đầu đội nón rộng vành, lưng dắt Thiên Nhai kiếm đã tra vào vỏ, bắt đầu cuộc hành trình ngao du khắp Cửu Thiên Thập Địa của mình.
Chiếc nón này là hắn nhờ một luyện bảo sư khá danh tiếng ở Vô Tưởng thiên luyện chế giúp.
Mặc dù không thần diệu như chiếc nón của Lãnh Oán nhưng hình dáng lại y hệt, công dụng cũng tương đương không sai biệt lắm.
Vì sao hắn không nhờ Lãnh Oán chế tạo vật cho mình?
Chính là bởi thân phận tổ sư Luyện Hồn tông, thiên địch Trường Sinh thể của nàng ta.
Thêm vào việc nàng ta luôn có ý đồ sắp đặt cuộc đời hắn.
Ai mà biết được nàng ta có giở trò gì trong pháp bảo của mình hay không?
Chiếc nón này rất quan trọng vì trong tương lai cả Thiên Ảnh Nhân hay những thủy tổ Độc Cô gia đều sử dụng.
Giả sử họ là phân thân của hắn thì chắc chắn phải có nguồn gốc rõ ràng về món bảo vật này.
Hắn không muốn Lãnh Oán dính líu tới nó, vì vậy tự mình chế tạo ra, xem ra đi một nước cờ đầu tiên của riêng mình.
Có những hành động tưởng chừng như bé nhỏ, không đáng chú ý tới nhưng lại là cái "nhân" khởi phát cho chuỗi "quả" sau này.
Đây chính là điều mà hắn minh ngộ ra sau những gì phát sinh vừa qua.
Còn về nguy cơ bị "bổn tôn" trong lời nói của Lãnh Oán xuất hiện cắn nuốt, Độc Cô Minh đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
Có một đoạn thời gian hắn tự giam mình vào một âm cốc nọ, ngày ngày xếp bằng mặt đối diện với vách đá lạnh lẽo, có điều hắn không hề tu luyện mà chỉ đang không ngừng suy diễn, liên kết mọi việc với nhau.
Những câu nói dù bình thường hay bất bình thường đều được hắn nhớ lại rất kỹ, ngay cả nét mặt của người nói cũng không bỏ qua, đưa vào phân tích và suy đoán.
Bình thường không nghĩ thì thôi, càng nghĩ thần thái hắn lại càng trầm ổn hơn, khoé miệng đôi khi khẽ cong lên thể hiện sự trào phúng.
Nhưng cũng có lúc vẻ mặt hắn trở nên buồn đượm, ưu sầu không thể nói thành lời, đáy mắt chất chứa hoài niệm.
Độc cô, cô độc, dù hắn có bao nhiêu bằng hữu, bao nhiêu hồng nhan, sau cùng vẫn sẽ phải cô độc một mình đối diện tất cả.
Kiếp của hắn có lẽ đã định sẵn như vậy, không cách nào cải biên.
- Là "Trường sinh nhất kiếp, độc cô nhất lộ.
Tuế nguyệt tang thương, hồng trần vô định" như lời nói của cha mẹ trong hồi ức của ta, hay là "Trường sinh vi đế, độc cô vạn thế" như trong lời truyền tụng của Độc Cô gia Nam Hoang? Có lẽ tất cả đều đã sai, mọi thứ là do có người cố ý tạo thành, dẫn dắt các ngươi vào mê trận...
Ánh mắt hắn chợt loé, miệng thì thào lẩm bẩm.
Cho đến khi vào một ngày nọ trời đổ mưa to.
Cơn mưa tầm tã quét ngang qua bầu trời Vô Tưởng thiên mường tượng xoá tan phiền muộn trong lòng người, Độc Cô Minh mới chậm rãi bước ra khỏi hang động, đưa tay kéo nhẹ chiếc nón rộng vành xuống, thần thái điềm tĩnh đi thẳng vào giữa màn mưa trắng xoá rồi biến mất.
Hướng đi của hắn là một tầng trời mà hắn đã từng rất muốn đi nhưng chưa