Độc Cô Minh lặng thinh, hồi lâu mới cất tiếng:
- Hóa ra còn có điển cố như vậy… Câu chuyện này là thật hay giả?
Nữ tử áo trắng đáp:
- Giả hay thật có quan trọng sao? Câu chuyện đi vào lòng người, tức là thật.
Câu chuyện rơi vào tai hóa thành tiếng cười viển vông, tức là giả.
Tùy ngươi tin hay không tin…
- Vậy cô tin hay không?
Độc Cô Minh biểu tình kỳ quái.
Nữ tử áo trắng vẫn vững tay chèo:
- Nếu ngay bản thân ta còn không tin thì làm sao truyền cảm cho các ngươi, khiến các ngươi rơi lệ sau câu hát của ta.
Mà theo ta thấy, nam nhân các ngươi cũng thật hay.
Bình thường là một bộ mặt vô tâm vô tình, thủ đoạn lãnh khốc, hoàn toàn phụ bạc hồng nhan bên cạnh.
Phải đến tận lúc hồng nhan sắp rời xa vĩnh viễn không trở lại thì mới cảm thấy hối tiếc, điên cuồng níu kéo, thậm chí còn rơi nước mắt… So với điển cố hư ảo kia, mấy giọt nước mắt của các ngươi còn giả dối khó tin hơn vạn phần…
Lời châm chọc này của nàng ta rất đau, rất chính xác khiến hắn không thể phản bác.
Chẳng phải hắn và Lưu Tích Quân cũng vậy hay sao?
Hắn luôn phụ bạc nàng, để rồi khi sắp chia ly thì mới biết quý trọng.
Nhưng có còn kịp không?
Hắn không biết, cũng không muốn điều đó xảy ra nên vẫn đang điên cuồng bất chấp làm mọi thứ.
Kiếp thể vùi trong Tuyệt Vọng Ma Uyên không ngừng tự tàn phá cơ thể, thúc dục Tiểu Tranh Mệnh thuật hòng đánh phá ra một tia hy vọng cho nàng.
Đạo thể ở thái cổ cũng bố cục mọi thứ, hy vọng khi trở về sẽ kịp thời cứu nàng.
Còn phàm thể của hắn hiện nay đang thay hắn sửa sai, ở bên cạnh nàng vào những ngày tháng cuối cùng, muốn dùng sự ấm áp và chân thành nhất bù đắp tất cả.
Nếu nhìn từ góc độ nam nhân, có lẽ nhiều người sẽ thấy hắn thâm tình nghĩa trọng, nhưng thật ra chính bản thân hắn lại rất hổ thẹn với điều này.
Bởi vì nếu con người làm đúng, thường sẽ không có nhiều cảm xúc hối tiếc.
Mà hắn không những hối tiếc mà còn bi thương.
Gương mặt lúc nào cũng bị một tầng trầm mặc phủ kín.
Độc Cô Minh gượng cười:
- Đúng vậy, nam nhân chúng ta đều là những kẻ khốn nạn.
Nhưng những giọt nước mắt kia là chân thật.
Máu có thể đổ, đầu có thể rơi, nhưng nước mắt thì vĩnh viễn không được phép chảy ra trừ phi là dành cho những người thân yêu nhất.
Dù chúng ta có vô tâm vô tình, thủ đoạn lãnh khốc thế nào thì cuối cùng trong sâu thẳm trái tim vẫn sẽ luôn có một góc cho họ…
Vẻ mặt nữ tử áo trắng lần đầu tiên biến đổi, khóe miệng hơi cong lên.
Nụ cười này không tính là xinh đẹp, thậm chí còn nhiều phần lãnh đạm nhưng vẫn dễ coi hơn ban đầu rất nhiều:
- Ngươi có vẻ là một người rất giàu tình cảm… Những kẻ tu đạo khác, ta thấy họ không giống ngươi.
Họ luôn muốn biến mình thành tồn tại tương tự như ngũ đạo tự phong, thoát ly chữ “phàm”.
Ngay cả Phong Vị cảnh cũng là hướng tới việc khiến thể xác thăng hoa trở thành tiên yêu ma thần quỷ, xóa bỏ hoàn toàn nhân mệnh.
Độc Cô Minh nhìn làn sương mù dày đặc trước mặt, chậm rãi nói:
- Nhân sống có tình, vì người quên tình nên mới không thể đi đến tận cùng của nhân.
Ta sẽ không như họ, đi kiếm tìm những thứ xa xăm mà bỏ quên bản tâm của mình.
Ta trọng tình, sẽ luôn luôn là vậy, dù hoàn cảnh thế nào cũng thể thay đổi được ta.
Có một câu rất hay như sau, không biết cô nương có muốn nghe không?
- Lấy làm hân hạnh!
Nữ tử nhướng máy biểu tình thú vị.
Độc Cô Minh đưa tay xoa đầu cô bé Trương Khiết Khiết bên cạnh, mỉm cười cất tiếng:
- Thiên đạo bất nhân, địa đạo vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu… Mà nhân đạo lại hữu tình, dĩ chí tình vi bất diệt tâm, hướng đến một đời thống khoái.
Hắn nói tiếp:
- Đạt đến đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới mà trong lòng trống rỗng thì có ích gì, nếu là như vậy ta thà sa đọa hồng trần, vĩnh viễn trầm luân để níu giữ hồi ức còn hơn cô độc đời đời kiếp kiếp…
Hắn nói xong, tự chính bản thân cũng thấy mình nhập tâm hơi quá.
Một tu sĩ Tiên Thai làm gì có tư cách nói ra mấy câu này chứ.
“Có lẽ là vị tu sĩ trong điển cố kia mượn miệng ta để nói…”
Độc Cô Minh thở dài nhủ thầm.
Nữ tử áo trắng nghe xong lặng thinh rất lâu, cuối cùng liếc mắt nhìn hắn kèm theo nụ cười thâm ý:
- Không rõ ngươi có phải loại nam tử giả dối như ta thường thấy không nữa.
Có điều, lời ngươi nói thật sự khiến ta rung động.
Gặp gỡ là duyên, phật gia có câu tu trăm năm mới được đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng.
Chúng ta tuy có duyên nhưng chưa đủ, bằng không cưới được một đức lang quân như ngươi đủ khiến ta mãn nguyện…
Trương Khiết Khiết bỗng trở nên hồ hởi:
- Nếu tỷ thành đôi với sư phụ ta thì ta ngày nào cũng sẽ được nghe tỷ kể những điển cố đặc sắc kia…
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Chớ nên nói bậy, cô nương ấy chỉ đùa thôi…
Thuyền độc mộc lặng lẽ trôi đi trong làn sương mù.
Thời gian dằng dặc cũng khung cảnh chán ngắt khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Vì không có mặt trời hay trăng chiếu rọi tới nơi này nên chẳng