Thân hình Vương Nhất chậm rãi bay lên giữa không trung, đầu đội đế quan, gương mặt được mười hai dải ngọc từ đế quan rũ xuống che phủ làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cao quý cho y.
Áo trắng y vừa giờ đây đã hoàn toàn bị ánh sáng hoàng kim chói lọi nhuộm vàng.
Từ những khe nứt dưới mặt đất đột nhiên vọt lên mười mấy hư ảnh chân long điên cuồng rít gào.
- Ngũ trảo kim long, biểu tượng của hoàng quyền chí tôn… Đây chính là long mạch nghe theo lời hiệu triệu của bậc quân vương vô thượng mới xuất hiện, giúp y bình định chư hầu, tái lập càn khôn…
Nghe Mạnh lão thì thào, Hạ Thương Lan bên trong thành siết chặt nắm đấm.
Những chân long kia giống như có linh toàn bộ chui thẳng vào áo trắng của Vương Nhất, hóa thành những hình thêu rồng vàng năm ngón óng ánh trên đó, khiến một bộ bạch y tầm thường giờ đây có hình dáng chẳng khác gì long bào.
- Trẫm, Vương Hoàng giáng lâm nhân giới, chúng tu sĩ nhân tộc sao còn chưa quỳ bái!
Vương Nhất nhìn Độc Cô Minh và Kiếp Chủ trước mặt, giọng nói ồm ồm như sấm động,.
Kiếp Chủ cười nhạt:
- Quỳ bái? Nếu Bạch Hoàng của các ngươi xuất hiện trước mặt ta vào thời thượng cổ thì còn phải quỳ xuống bái lạy ta, kính trọng gọi lên tôn xưng Hồng Trần Kiếp Chủ.
Bằng vào một tiểu tử tuổi đời còn chưa quá trăm như ngươi cũng xứng bắt ta quỳ?
Độc Cô Minh mắt trái thanh tỉnh, mắt phải điên cuồng, sắp sửa không khống chế nổi Toái Mộng đao trong tay.
Đến tận giờ phút này Kim Phát Nữ vẫn chưa truyền ra tín hiệu yêu cầu được thả.
Hắn không rõ nàng ta có phải đã mất đi khống chế mà quên mất chuyện này rồi hay không.
“Không đúng! Kim Phát Nữ sau mười mấy năm bế quan tu luyện ở bên trong Toái Mộng đao thì đã lột xác hoàn toàn.
Mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng thông qua cảm nhận, ta có thể thấy đao ý khủng bố của nàng ta.
Ngay cả đao đạo vận của đạo thể e rằng cũng phải xếp dưới một bậc nếu trực tiếp đối diện.
Phải tin tưởng nàng…”
Vương Nhất không phản biện thêm gì, y dùng hành động để chứng minh mình có xứng không.
Chỉ thấy đế ý như hỏa diễm bốc lên tận trời cao, vạt áo long bào phất phơi trong gió, mười hai dải ngọc trên đế quan của Vương Nhất thoáng run nhẹ.
- Đây là môn thần thông do chính ta sáng tạo ra, tiền vô cổ nhân, chưa từng ai bước đi trên con đường này.
Đây mới là thực lực chân chính của ta… Sơn Hà Thiên Lý Quốc!
Theo giọng nói Vương Nhất cất lên, một hư ảnh sơn hà vạn dặm, giang sơn cẩm tú xuất hiện ngay phía sau lưng y.
Hư ảnh này đồ sộ vĩ ngạn vô cùng, ngay cả Thiên Huyễn thành phía xa dường như cũng chỉ là một bộ phận của nó.
Long mạch dưới đất thét gào, càn khôn dường như biến sắc dưới một thức thần thông này.
Nhưng đây chưa phải là thần thông công kích mà chỉ là thần thông giúp khí thế và tu vi y tăng lên.
Trong nháy mắt, tu vi Vương Nhất từ Tiên Thai sơ kỳ bùng nổ tiến thẳng đến Tiên Thai trung kỳ sánh ngang với Kiếp Chủ, sau đó còn bước thêm một bước dài trở thành trung kỳ đỉnh phong, cơ hồ sắp sửa chạm tới Tiên Thai hậu kỳ.
Kiếp Chủ biểu tình ngưng trọng.
Gã hiểu Vương Nhất đang thi triển một tổ hợp thần thông khủng bố nào đó.
- Thành Khuyết Cửu Trùng Môn!
Vương Nhất không hề dừng lại, tay phải phất lên lập tức xung quanh Kiếp Chủ và Độc Cô Minh xuất hiện chín cánh cửa vây hãm bọn họ lại.
Từ những cánh cửa này tỏa ra hơi thở đế vương uy nghiêm khó có thể miêu tả thành lời.
Dường như bên trong chúng tồn tại những vị quân vương vô thượng đang chuẩn bị giáng lâm thế gian, liên thủ với “Vương Hoàng” tru diệt nghịch tặc phản loạn.
Ầm!
Mặt đất phía dưới chân Kiếp Chủ và Độc Cô Minh sụp đổ mảng lớn.
Áp lực cực đại như hàng vạn ngọn núi đổ dồn vào hai vai khiến bọn họ nhất thời không thích nghi kịp, đầu gối khụy xuống, thân thể run lẩy bẩy.
- Đây là thần thông gì?
Những kẻ đang quan chiến trên trường thành biểu tình kinh hãi, không thể tin nổi vào tràng cảnh đang diễn ra trước mắt.
Đường đường Kiếp Chủ thượng cổ và một Độc Cô Minh làm mưa làm gió suốt mười mấy năm nay, không ai khuất phục nổi vậy mà giờ đây lại bị Vương Nhất chỉ vừa xuất sơn chưa bao lâu dồn ép đến mức độ này.
- Bất Đổ Hoàng Cư Tráng!
Âm thanh của Vương Nhất lại vang lên lần nữa, mường tượng tiếng ngâm nga trong lúc phiền não của bậc đế vương.
Anh hùng thường tịch mịch.
Đế vương thường cô độc.
Xét theo một khía cạnh nào đó, anh hùng chính là đế vương, mà đế vương cũng là một dạng anh hùng.
Ví như Bá Luân đi đến đỉnh phong của con đường tu luyện, trên con đường này y chính là đế vương vô thượng.
Nhưng y rất tịch mịch, rất cô độc.
Đến mức phải tự thán rằng “ngẩng đầu lên ba thước thần minh chẳng có ai sánh bằng, cúi đầu xuống khắp thế gian không một người hiểu thấu”.
Còn đế vương là đỉnh cao của danh vọng.
Mọi người nhìn vào chỉ biết