Đế Cuồng

Không Đoán Ra Nổi - Ta Nghe Nhiều Rồi


trước sau

368: Không Đoán Ra Nổi


- Còn có chuyện như vậy?
Đuôi lông mày Cố Lý hơi nhăn lại.
Người kia cung kính đáp:
- Đúng vậy thưa chủ công! Tất cả mọi thế lực ở Trung Thổ đều đang hoang mang không rõ Kiếp Chủ giở trò gì.

Đáng lý ra sau trận chiến ở Thiên Huyễn thành, khi chứng kiến Đào Ngột bị Thần Tiêu Nhân Chủ đánh bại thì hắn ít nhiều phải thu liễm lại sự ngông cuồng.

Nhưng đằng này lại hung hăng hơn gấp mấy lần lúc trước, thậm chí còn tuyên bố sẽ ra tay diệt môn người ta, điều này rất nghịch lý...
- Kiếp Chủ này đúng là không đơn giản...
Cố Lý lần đầu tiên thay đổi sắc mặt, nụ cười thường ngày biến mất thay vào đó là vẻ suy tư.
- Chẳng lẽ hắn định thâu tóm những thế lực đó sao? Nhưng như vậy thì không phù hợp với tính cách tự phụ, chỉ tin vào bản thân, không bao giờ chung đường với bất kỳ ai của hắn.

Việc nhận một sứ giả như Kim Phát Nữ đã là một điều lạ lùng, huống hồ ở đây lại muốn khống chế nhiều tông môn như vậy.
Y từng nghiên cứu rất kỹ về những nhân vật hào kiệt thời thượng cổ và thái cổ.
Với người bình thường muốn tìm những thư tịch liên quan đến những nhân vật này sẽ rất khó khăn, nhưng với một dòng tộc đã truyền thừa dài lâu từ tận kỷ hồng hoang như Bạch tộc, chuyện đó nằm trong tầm tay của họ.


Bất kể Cố Lý cần loại điển tích gì, thông tin gì đều sẽ dễ dàng kiếm được trong Tàng Kinh các ở đế đô Thái Hoàng thiên.

Điều gây ra khó khăn duy nhất chính là đại não một người bình thường khó lòng nhồi nhét nổi mớ kiến thức hỗn tạp pha trộn trong đó.
Muốn tìm thấy thông tin mình cần phải chịu khó chắt lọc rất nhiều thông tin vớ vẩn không liên quan khác.

Ngay cả những tu sĩ Đạo Đài đã khai mở ấn đường, trí lực trở nên vượt trội hơn phàm nhân gấp mấy lần cũng khó lòng ghi nhớ hết chỗ điển tịch này, chỉ cố lướt tìm đúng thứ mình cần rồi thôi.

Vì vậy nên họ chỉ nhớ được những sự kiện lớn chứ không bao giờ nhớ nỗi những tình tiết vớ vẩn khác.
Nhưng chính những tình tiết vớ vẩn thường bị người bỏ quên này lại rất quan trọng.
Ví dụ trong cuốn Tiên Phong tạp lục có một đoạn nhỏ ghi chép về kiếp trước của Kiếp Chủ như sau.
"Y tên Sa Hoa, là con trai thứ bốn mươi bảy của Tam Thập Tam Phạm Thiên đời trước Sa Mạn.

Y từ nhỏ đã lầm lì ít nói, hành động ngang tàng bạo ngược, giết chóc vô số sinh linh thời đại đó.

Y thiên tư xuất chúng, song đối đãi với những kẻ tình nguyện thuần phục mình rất vô tình.

Động Nguyệt tiên tử muốn tôn y lên làm minh chủ, muốn cùng y gây dựng nên đại nghiệp, rốt cuộc sau khi hết giá trị lợi dụng bị y dùng hắc thương đâm xuyên tim, cuối cùng thôn phệ toàn bộ thân thể ngay cả xương cốt cũng không còn.

Còn có Vô Diệm, một vị vô cấu tiên dù hết lòng giúp đỡ cũng bị y dùng tà thuật biến thành khôi lỗi, thậm chí đem khôi lỗi đó về hủy diệt tộc đàn của chính hắn để tiêu khiển.

Kẻ này cực ác, cực tà, bị người cùng thế hệ gọi là tà tiên."
Đoạn ghi chép nhỏ này chỉ có bốn dòng ngắn ngủi nhưng lại lột tả tính cách đa đoan, tàn nhẫn độc ác của Kiếp Chủ, trong khi cuốn Tiên Phong tạp lục kia dài tới tận bốn ngàn trang, cổ tự chi chít.

Nếu không phải trí lực Cố Lý quá mức siêu việt, đã đọc là nhớ, thậm chí từng chữ, vị trí trang, chi tiết đó thuộc dòng nào cũng bị y nhớ rõ.
Sách ở Tàng Kinh các, Cố Lý đủ tự tin tuyên bố rằng đã đọc toàn bộ.

Chính vì vậy y biết được rất nhiều chuyện cổ, đồng thời thông qua những chuyện tưởng rằng vớ vẩn này để đoán định tính cách, thói quen của những kẻ được ghi chép trong đó.

Dù rằng sẽ không tuyệt đối chính xác nhưng phần trăm sai lệch cực kỳ thấp.

Đủ căn cứ cho y bày ra bố cục và kế hoạch của mình.
- Số phận của Kim Phát Nữ có lẽ cũng sẽ giống như Vô Diệm và Động Nguyệt.

Chỉ là không rõ gã muốn lợi dụng nàng ta cho mục đích gì...!Ngươi cứ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của bọn họ rồi cấp báo lại cho ta!
Sau khi suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa tìm ra ý đồ của Kiếp Chủ, Cố Lý ngưng trọng nói.
Mấy tên thuộc hạ lập tức ôm quyền cúi đầu.
- Tuân lệnh chủ công!
-----------------------------
Cấm kỵ buông xuống khiến sinh linh lầm than, rất nhiều thế lực cự đầu phải di chuyển khỏi thánh địa đã tồn tại cả vạn năm của mình.
Tứ đại thánh hoàng triều cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Mười bốn toà thành nơi trung tâm Thiên Địch thánh hoàng triều bị hoả vực kéo dài trăm vạn dặm hủy diệt.

Phụ hoàng Quan Thất là Thiên Địch đế phải gấp rút di dời đế đô sang vùng tái ngoại để tránh né.
Quan Thất cùng Cổ Lạc cưỡi trên lưng ngựa đứng nhìn giang sơn cẩm tú vốn dĩ đang hưng thịnh nay lại chìm trong khói lửa, từ tận đáy lòng dấy lên sự thê lương khó diễn tả.
Gã tuy nhiều âm mưu, nhiều thủ đoạn, nhưng sau cùng với quốc giá bách tính của mình lại rất để tâm.
- Cấm kỵ buông xuống, chỉ có thực lực tuyệt đối mới giúp Thiên Địch đủ sức vượt qua cơn sóng dữ này...!Mà Kiếp Chủ chính là đầu danh trạng ta nhất định phải đạt được.

Cổ Lạc, trận Diệt Kiếp chuẩn bị đến đâu rồi, các lộ anh kiệt ngũ châu đã đáp lại hay chưa?
Cổ Lạc ở bên cạnh khom lưng cung kính đáp:
- Tâu thái tử, mấy hôm nay Kim Phát Nữ lấy thân phận sứ giả của Kiếp Chủ liên tục uy hiếp những thế lực cự đầu Trung Thổ, thậm chí đến tứ đại thánh hoàng triều chúng ta cũng không ngoại lệ.

Mọi người đều rất sốt ruột, bày tỏ muốn thúc đẩy trận Diệt Kiếp diễn ra sớm hơn.

Có điều làm như vậy sẽ không hay lắm, chúng ta từ chỗ đã an bài mọi thứ chỉ chờ thời cơ chín muồi, nay lại thành gấp rút vội vã, e rằng sẽ xuất hiện nhiều sơ hở! Nhất là trận đồ để giam cầm Đào Ngột còn thiếu ít tài nguyên để hoàn thiện...
Quan Thất nghe vậy biểu tình nghiêm túc hẳn lên:
- Ngươi có nghĩ rằng Kiếp Chủ đã biết về việc chúng ta muốn vây giết gã nên mới làm ra những chuyện như vậy nhằm phá rối không?
Cổ Lạc trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời:
- Nếu gã biết thì hẳn phải tìm cách tạm lánh, ẩn cư một đoạn thời gian chờ hồi phục tu vi, đâu thể như bây giờ khiêu khích mọi người? Với trí tuệ của gã, chẳng lẽ không hiểu được hành động mấy ngày nay sẽ dẫn đến bị mọi người phẫn nộ tìm cách vây công trước thời hạn? Ở Thiên Huyễn thành gã bày ra chiến lực chỉ tầm cỡ Vương Nhất và Độc Cô Minh, rõ ràng đại thế thay đổi đã khiến cho Kiếp Chủ vô địch thượng cổ suy yếu đi rất nhiều, không còn khả năng một mình giết tận quần hùng như tại Tuyệt Vọng Ma Uyên năm xưa.

Với trận Diệt Kiếp quy tụ hàng trăm anh kiệt xuất chúng nhất Di địa, có cả Thông Bích, Mộ Dung Uyên Bác, Ngũ Hành tử, Độc Cô Yên Nhiên, Trương Kiệt, thái tử điện hạ...!Gã chắc chắn phải chết!
-----------

Trong Phiêu Vân tông tại Thiên Địch thánh hoàng triều, Phiêu Vân tông chủ ném chén ngọc đang cầm trong tay xuống đất khiến nó vỡ tan, biểu tình giận dữ:
- Chỉ là một tên Kiếp Chủ hết thời trùng sinh, nếu không phải ngươi ỷ vào nghịch linh dưới chân thì bằng đầu ngón tay bổn toạ cũng đủ giết ngươi trăm lần!
Phiêu Vân tông chủ là cường giả rất có tiếng tăm trong Ứng Kiếp cảnh.

Năm xưa từng cùng Độc Cô Thiết Trụ, Độc Cô Trì và những anh kiệt thế hệ trước tranh đoạt vị cách Đế cảnh.

Rốt cuộc Độc Cô Thiết Trụ nhanh hơn nửa bước, đoạt lấy khí vận thành tựu Đế cảnh vô thượng, từ đó đến nay dùng tu vi này trấn áp Trung Thổ.
- Bẩm tông chủ, bây giờ nên làm thế nào? Kim Phát Nữ nói nếu không thuần phục trong hai tuần nữa Kiếp Chủ sẽ tới đây đồ sát toàn tông!
Một trưởng lão Đạo Đài sợ hãi nói.

Đào Ngột nghịch linh dưới chân Kiếp Chủ là một Chủ cảnh chân chính, chỉ cần một chộp của nó thôi là đủ sức hủy diệt đi cả Phiêu Vân tông truyền thừa chục vạn năm.
- Hừ, ta đã gửi thư đến chỗ Quan Thất thái tử, muốn hắn thúc đẩy thật nhanh trận Diệt Kiếp, ngày nào chưa trừ được y ta ăn không ngủ không yên!
Trưởng lão kia e dè hỏi:
- Thực sự có phương pháp khống chế Đào Ngột ư?
- Tất nhiên là có, nhưng phải bày binh bố trận rất lâu.

Không ngẫu nhiên mà mất tới chục năm kể từ lúc Kiếp Chủ hiện thế thì sự kiện Diệt Kiếp mới được công khai! Bây giờ tuy trận đồ chưa hoàn thiện lắm nhưng chúng ta đã mời được mấy vị Nhân Chủ đến từ thánh giới liên thủ thuần phục nó.

Bọn họ rất muốn bắt nó làm toạ kỵ.

Cộng thêm trận đồ đã được chuẩn bị từ trước, phần thắng lên tới chín thành!
Trong lúc Phiêu Vân tông chủ đang biểu tình giận dữ thì một âm thanh như trời long đất lở vang lên.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, đại điện Phiêu Vân tông mới đây còn trang nghiêm cổ kính, sừng sửng trên Phương Chấn sơn nay đã sụp đổ hoàn toàn.

369: Ta Nghe Nhiều Rồi

Từ trong đống đổ nát, Phiêu Vân tông chủ cùng mấy trưởng lão Đạo Đài cảnh đánh bay đất đá, thân hình hoá thành mấy đạo tinh quang bay thẳng lên không trung. Sắc mặt ai nấy dữ tợn đến cực điểm. Họ không dám tin được mình đường đường là một trong những thế lực cự đầu Trung Thổ mà lại bị địch nhân tập kích trắng trợn như vậy.

- Là ai dám đánh lén Phiêu Vân ta? Có gan lộ diện ra đây!

Mấy trưởng lão Đạo Đài cảnh quát lớn. Để một kích làm hộ sơn đại trận của họ sụp đổ, tu vi chí ít cũng phải đạt đến nửa bước Đế cảnh sánh ngang với Phiêu Vân tông chủ.

Mà Phiêu Vân tông chủ thì nhíu mày, mặc dù đã toả thần niệm ra phạm vi vạn dặm xung quanh để thăm dò nhưng vẫn không phát hiện ra được khí tức cường giả nào. Dù vậy trong lòng lão thấp thỏm vô cùng, cảm giác về một mối nguy cơ sinh tử thoắt ẩn thoắt hiện, hệt như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng phát.

- Chẳng lẽ là Kiếp Chủ tới sao? Không thể nào, gã nói hai tuần, còn bây giờ chỉ mới hai ngày? Nhưng nếu là nửa bước Đế cảnh thông thường thì làm sao ta lại không cảm nhận được chứ?

Phiêu Vân tông chủ ngày một lo lắng.

- Tông chủ?

Đám trưởng lão Đạo Đài không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã đoán ra được vì sao Phiêu Vân tông chủ sợ hãi.

- Tông chủ nên làm gì đây?

Vào lúc bọn họ đang cảm thấy mờ mịt thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp rút truyền tới từ phía sau lưng. Một gã đệ tử áo trắng chạy tới quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nói:

- Bẩm báo tông chủ và các vị trưởng lão. Kiếp Chủ bất ngờ xuất hiện đánh thẳng vào cửa
tông môn chúng ta. Gã đại khai sát giới, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, trong phút chốc đã có ba trăm đệ tử cảnh giới Tiên Thai đổ xuống bỏ mạng. Ngọc Diệp trưởng lão cũng chết tức tưởi dưới tay gã… Tình hình bên dưới đang rất hỗn loạn, kính mong…

Gã đệ tử này còn chưa nói dứt câu thì mặt đất đột nhiên nổ tung, một thú trảo khổng lồ từ phía dưới chộp lên bóp nát y.

- Cẩn thận!

Phiêu Vân tông chủ biến sắc vội né tránh móng vuốt kia khi thấy nó đang có dấu hiệu đánh tới mình.

Mặt đất từ từ nứt toạc, chẻ đôi đỉnh Phương Chấn sơn ra làm hai. Từ giữa khe nứt kia hiện ra thân thể khổng lồ của một quái thú mình hổ mặt người đang há rộng cái miệng đỏ lòm chi chít răng nanh gào rống. Dưới cú chộp của nó, mặc dù Phiêu Vân tông chủ tỏa ra khí thế nửa bước Đế cảnh cực kỳ mạnh mẽ vẫn không cách nào chống cự.

Toàn thân lão cứng đơ, kình phong tạo thành từ cú chộp thổi tan y phục của lão. Da thịt lão cũng nứt toạc ra, tứ chi bị kình phong cắt đứt một cách tàn nhẫn. Kinh khủng hơn là máu tươi từ miệng vết thương nơi giống như vòi rồng không ngừng phun ra tứ tóe, cảnh tượng tàn nhẫn đến mức nếu người yếu tim chứng kiến ắt sẽ ám ảnh cả đời.



Mặc cho Phiêu Vân tông chủ điên cuồng la hét nhưng thú trảo khổng lồ kia vẫn lạnh lùng chộp tới.

- Hống!

- Tông chủ!

Đám trưởng lão Đạo Đại cực kỳ kinh hãi khi thấy vị tông chủ đáng kính của mình nằm gọn trong thú trảo của Đào Ngột. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, dưới sức mạnh tuyệt đối của Chủ cảnh, đến cường giả nửa bước Đế cảnh cũng không có chút sức hoàn thủ nào, bị nó chộp vào tay một cách cực kỳ đơn giản như diều hâu đang bắt gà con.

Tiếng xương cốt gãy nát vang lên, dưới sức mạnh nguyên thủy khủng bố của nó, Phiêu Vân tông chủ chính thức biến thành phế nhân, thất khiếu chảy đầy máu tươi, đã hấp hối sắp chết.

Mà Đào Ngột kia dường như đã quá quen thuộc với việc này, nhân lúc Phiêu Vân tông chủ còn chưa trút hơi thở cuối cùng liền đưa lão lên miệng cắt đứt làm đôi rồi nhai ngấu nghiến. Nghe những âm thanh rạo rạo truyền ra từ miệng nó, đám trưởng lão Đạo Đài khóc rống nhưng không thể làm gì khác ngoài việc quay đầu bỏ chạy.

- Kiếp Chủ! Chúng ta không tha cho ngươi! Tương lai nhất định quay lại phanh thây ngươi ra làm trăm vạn mảnh!

Mấy trưởng lão này trước khi rời đi nhìn hồng y nam tử phía dưới chân núi với ánh mắt hận thù, nghiến răng quát lớn.

Kiếp Chủ lúc này đang đại khai sát giới, gã bóp cổ một chí tôn thiên kiêu Tiên Thai cảnh rồi nhấc bổng thân thể y lên giữa không trung. Khoảnh khắc nghe được giọng nói uy hiếp đến từ đỉnh núi, gã chỉ cười nhạt, cất giọng chế giễu:

- Vậy sao? Từ thượng cổ đến nay kẻ muốn giết ta rất nhiều, nhưng sau cùng lại bị ta giết toàn bộ. Đám các ngươi thì tính là cái thá gì? Đào Ngột, giết sạch chúng!

Nghe hiệu lệnh của Kiếp Chủ, hung linh Đào Ngột gân cổ rống lớn, sóng âm từ miệng nó lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, khiến đám trưởng lão Đạo Đài hét thảm, thân hình lập tức hóa thành một đám bụi máu, hình câu thần diệt, đến linh hồn cũng triệt để biến mất.

- Phiêu Vân tông, hôm nay ta diệt các ngươi để làm tấm gương cho tu luyện giới! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Kiếp Chủ gằn giọng, hơi dụng lực cổ tay một chút, lập tức vị chí tôn thiên kiêu trẻ tuổi đang bị gã bóp cổ chết ngay tức khắc, thân thể bắt đầu phân rã thành từng đoàn tinh huyết dung nhập vào cơ thể gã.

Theo đó khí tức của gã cũng trở nên hùng hậu hơn, dần tiến tới Tiên Thai hậu kỳ đỉnh phong. Gã biểu tình hài lòng, lẩm bẩm nói:

- Tốt, chỉ cần tăng tiến tu vi lên Đạo Đài cảnh sẽ thi triển được một số bí thuật bảo mệnh ở tiền kiếp của ta. Trong trận Diệp Kiếp sẽ khiến các ngươi bất ngờ đến mức sửng sờ!

- Chúng ta thuần phục!

Mắt thấy sự bá đạo của hung linh Đào Ngột khiến tông chủ và toàn bộ những trưởng lão Đạo Đài cảnh chết tức tưởi, đám đệ tử đa phần hoảng sợ và giận dữ đến mức bật khóc. Bọn họ chia làm hai phe, một phe vẻ mặt cương nghị quyết liệt, giống như dù chết cũng không khuất phục. Còn một bên lại trực tiếp quỳ xuống, liên tục bái lạy hồng y nam tử trước mặt, muốn xin gã một con đường sống.



- Kiếp Chủ! Chúng ta có làm ma cũng không tha cho ngươi!

- Ngươi gây ra nhiều tội nghiệt như vậy, chết không được siêu sinh đâu!

- Vậy sao?

Kiếp Chủ nở nụ cười khinh miệt, một đám mây huyết sắc dần ngưng tụ phía dưới chân gã, nâng thân hình gã lên giữa bầu trời. Mái tóc đen nhánh và tà áo đỏ của gã bay phất phơ trong gió, kết hợp với hồng trần ý nồng đậm tạo thành một bầu không khí ma mị, tà dị.

Gã tuy là người nhưng lại giống ma hơn cả ma tộc chân chính.

Sự tàn nhẫn, ác độc của gã vượt xa những điều nhân loại có thể hình dung.

Mà gã cũng không quan tâm lắm. Kiếp trước bản thân chính là kẻ diệt đạo, Lục Giới Sát Hồn thương nhuộm máu ức vạn chúng sinh, thậm chí trong trận chiến với nhân tộc, nếu không phải có sự xuất hiện của nữ tử kia khiến gã trở nên điên cuồng, phản lại tiên tộc của mình thì rất có thể trong những năm tháng về sau gã sẽ thôn phệ cả nhân tộc. Kế đến là ma tộc, rồi đến quỷ tộc, yêu tộc, thần tộc, cuối cùng theo như kế hoạch của gã, gã sẽ thôn phệ nốt tiên tộc thân sinh để thành đạo. Với tu vi siêu việt như vậy, gã tự tin có thể đánh phá luân hồi, khai mở ra những bí mật chưa từng có chúng sinh nào chạm vào được.

Nhưng Kiếp Chủ không hối hận.

Mặc dù gã tàn độc, coi mạng chúng sinh như cỏ rác, nhưng sau cùng gã cũng biết yêu, biết động lòng. Người con gái từng khiến gã rung động duy nhất suốt cả đời này gã sẽ không thể nào quên được. Vì nàng, gã đã lập lời thề phải bằng mọi giá đánh vào luân hồi, cướp nàng trở về lại thế gian.

Nàng tên Mạn Châu.

Mạn Châu tuy không sở hữu nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại sở hữu sự ôn nhu đủ khiến băng tuyết vạn năm tan chảy. Nếu ví Kiếp Chủ như một kẻ đại gian đại ác, thì Mạn Châu lại là một yêu tộc sở hữu trái tim thánh thiện nhất. Nàng hóa thân từ Bỉ Ngạn hoa vạn năm, sau khi khai mở linh trí liền trở thành một trong cửu đại thánh nữ của yêu tộc.

Sau khi cả hai thành đôi, Kiếp Chủ cũng phong bế Lục Giới Sát Hồn thương, phong ấn sát niệm, cùng Mạn Châu quy ẩn ở một nơi tận cùng chân trời tiên giới, sống những ngày tháng bình bình an an. Chỉ đáng tiếc, số phận dường như đã chú định sẵn kiếp này gã không thể sống một cách thiện lương bình thường, muốn gã phải trả giá cho quá khứ đầy tội nghiệt.

Vài biến cố phát sinh, Mạn Châu vẫn lạc. Sau cái chết của nàng, Kiếp Chủ đã hóa điên cuồng, tìm đủ mọi cách để biến mạnh. Gã đến gặp Hoa Tiên ở tiên giới và được nghe được một số truyền thuyết cổ xưa. Dù không kiểm chứng được đó là thực hay giả nhưng gã vẫn bất chấp tất cả. Gã học theo Mãn Lâu Thiên Đế thời tiền thái cổ, nghịch chuyển tiên lực thành ma lực, đồng thời sáng tạo ra Đại Thôn Phệ thuật danh chấn cổ kim.

Cho tới tận kiếp này, mặc dù con đường tuy luyện của gã đã biến đổi nhưng môn kỳ thuật kia vẫn như cũ là một trong những công pháp quan trọng nhất, giúp tu vi gã tăng tiến với tốc độ khủng bố. Thứ hạn chế duy nhất của nó là oán niệm quá lớn của chúng sinh, điều này sẽ giúp thần trí của gã bị ảnh hưởng. Nếu đạo tâm không vững, ắt sẽ có lúc tẩu hỏa nhập ma, mất đi thần trí trở thành một sinh vật khát máu chỉ có dục vọng cắn nuốt như Hoa Tiên đã cảnh báo. Cho đến ngày cắn nuốt toàn bộ mọi thứ tồn tại trong trời đất xong, cuối cùng sẽ tự cắn nuốt chính bản thân mình rồi biến mất.

Quay lại hiện tại, nghe thấy những lời nguyền rủa của những đệ tử kia, gã chỉ cười nhạt nói:

- Kiếp Chủ ta làm vô số việc ác, đến nỗi trẻ con ở tiên giới cũng chế ra đồng dao để bôi nhọ ta. Địch nhân của ta bất kỳ ai trước khi chết cũng dùng những lời lẽ cay độc nhất nguyền rủa ta. Mấy lời của các ngươi ta nghe nhiều rồi, chẳng có gì mới lạ, không thể khiến ta bận lòng đâu… Giờ thì vui vẻ chết đi…


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện